“Có muốn ra ngoài đi loanh quanh không? Khu vui chơi ở bên kia đã chuyển đến phòng cho người cá rồi đấy”.
Quân Thanh Dư vẫn còn cảm thấy sân chơi to như thế, bảo bỏ là bỏ, quá lãng phí, không ngờ Phó Viễn Xuyên lại chu đáo như vậy, còn mang theo sang đây luôn.
Quân Thanh Dư lập tức dang hai tay ra. “Y ta~”.
Ôm!
Phó Viễn Xuyên nâng người cá nhỏ trong tay rồi đi ra ngoài. Quân Thanh Dư nhìn trái ngó phải, bên trong biệt thự rộng vô cùng. Còn có cả thang máy nữa. Trên hành lang không mấy khi gặp được người giúp việc, tòa nhà lớn như vậy trông vô cùng trống trải.
Mới ra ngoài chưa được bao lâu, Quân Thanh Dư loáng thoáng nghe thấy tiếng “ù ù”. Phó Viễn Xuyên xoa xoa tai cậu, hỏi: “Thấy ồn sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, ngẩng lên nhòm thử. Âm thanh từ trong bếp vang ra, đầu bếp đang nấu ăn bên trong, người đó đang sử dụng máy ép hoa quả.
Máy ép hoa quả!
Quân Thanh Dư vốn đang xoắn xuýt chuyện lấy rau quả ra quá lộ liễu. Nhưng nếu dùng máy ép hoa quả trực tiếp ép thành nước hoa quả, vậy thì sẽ không thể thấy được hình dạng nguyên bản của rau quả nữa rồi?
Quân Thanh Dư nắm lấy tay áo Phó Viễn Xuyên lắc lắc, tay chỉ vào trong nhà bếp, “Da~ ya da!”.
“Hửm?”, Phó Viễn Xuyên hiếm khi thấy người cá nhỏ có hứng thú với thứ gì đến mức đó. Anh bước lại gần nhà bếp, “Đói rồi sao?”.
Quân Thanh Dư chỉ vào máy ép hoa quả mà vẫy đuôi, “Y ta!”.
Tôi muốn cái kia kìa.
Đầu bếp thấy Phó Viễn Xuyên lại gần liền vội dừng việc trong tay lại, “Chào nguyên soái”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay ra hiệu cho đầu bếp cứ làm việc của mình. Anh hỏi người cá nhỏ, “Mi muốn máy ép hoa quả sao?”. Anh nhớ rõ người cá nhỏ không thích ăn loại rau quả này, nước ép cũng không. Vậy thứ cậu muốn chỉ có thể là máy ép hoa quả.
“Y ta!”.
Phó Viễn Xuyên không hỏi người cá nhỏ cần cái này làm gì đã nói luôn: “Lấy máy ép hoa quả mới mang đến phòng tôi”.
Đầu bếp trả lời: “Vâng thưa nguyên soái”.
Quân Thanh Dư lắc lư đuôi, cầm về phòng là được rồi. Phòng của Phó Viễn Xuyên thì hẳn là sẽ không có ai tự tiện ra vào, hành động của cậu sẽ không bị cản trở quá nhiều.
Đuôi của người cá là một cách để biểu thị tâm trạng. Nhìn cái vây đuôi cuốn lấy cổ tay mình, Phó Viễn Xuyên hỏi: “Mi thích cái này sao?”.
Quân Thanh Dư cười gật đầu. Có máy ép hoa quả này, vấn đề cậu đang lo nghĩ có thể giải quyết đơn giản rồi.
Thấy đầu bếp mang máy ép hoa quả vào phòng ngủ, Quân Thanh Dư đột nhiên không muốn đến phòng cho người cá nữa. Cậu muốn mày mò máy ép hoa quả cơ.
Quân Thanh Dư chỉ theo bóng dáng của đầu bếp, “Y da!”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Đến phòng cho người cá chơi một lúc đã, về rồi lại chơi máy ép hoa quả, được không?”.
“Ý~ da~”, tiếng kêu kéo dài, âm cuối ngân mãi, hiển nhiên là không đồng ý với đề nghị này, đã vậy còn kì kèo làm nũng.
Phó Viễn Xuyên nghĩ ngợi, hôm nay người cá nhỏ chưa vận động rèn luyện cơ thể. Cứ thế này mà về phòng, với hứng thú đối với máy ép hoa quả của đứa nhỏ như hiện giờ, nghịch ngợm một hồi rồi thôi gần như là không có khả năng.
“Chúng ta đi bơi trước, bơi hai vòng rồi lại…”, Phó Viễn Xuyên khựng lại, lời khuyên đến miệng rồi không sao thốt thành lời.
Bởi vì đôi mắt của người cá nhỏ đã bắt đầu ầng ậng nước.
Anh có cảm giác, lời vừa nói ra, tiếng khóc hu hu của người cá nhỏ sẽ lập tức vang lên.
Đối diện với đôi mắt rưng rưng mờ ảo của người cá nhỏ ba giây, Phó Viễn Xuyên thở dài một tiếng, “Thôi được rồi, về phòng”.
“Y ta!”, nước mắt dâng đầy đáy mắt lập tức tan biến.
Ngoài máy ép hoa quả, Phó Viễn Xuyên còn cho người mang thêm cả rau quả. Quân Thanh Dư ấy vậy mà không hề ngăn cản. Cậu không định dùng chỗ rau quả đó ép thành nước, nhưng cũng không thể lấy rau quả từ trong không khí ra được. Có chỗ rau quả này che mắt, cậu mới có thể lấy đồ từ trong không gian ra được.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ hào hứng vô cùng, cũng giúp cậu lắp đặt máy ép hoa quả. Loại máy ép đơn giản này sẽ không tách rời nước quả và thịt quả, mà ép lẫn cả hai với nhau. Sợ người cá nhỏ không biết dùng, Phó Viễn Xuyên còn tận tay làm mẫu một lượt.
Quân Thanh Dư ngâm trong bể cá chăm chú quan sát, dù sao thì lúc hành động không thể nào làm ngay trước mắt Phó Viễn Xuyên được.
Chăm chú một hồi, lúc Phó Viễn Xuyên cầm theo nước ép rau quả vừa được ép xong, Quân Thanh Dư nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng lắm.
“Y… da?”.
“Uống hết đi”.
“…”.
Nhìn cốc nước ép màu sắc kì lạ kia, Quân Thanh Dư lập tức quay đầu chui vào trong nước.
Không uống đâu!
Vậy nhưng, động tác của Phó Viễn Xuyên vẫn nhanh hơn cậu. Anh duỗi tay bắt lấy người cá nhỏ đang định bỏ chạy.
“Y ta~”, Quân Thanh Dư quẫy đuôi, không thoát ra được.
Phó Viễn Xuyên nâng người cá nhỏ từ trong bể cá ra, nhìn cậu ngồi trong tay mình, nói: “Chạy là có thể không uống sao?”.
“Ý da~”, Quân Thanh Dư khẽ kêu lên, vẻ mặt vô tội mà nhìn anh.
Phó Viễn Xuyên uống một ngụm nước ép, nói: “Ngon lắm đấy”.
Quân Thanh Dư: “…”. Có phải tôi chưa từng uống đâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Viễn Xuyên hiếm khi mà chột dạ. Anh bất lực, đang định mở lời thì máy tính trên bàn làm việc kêu lên. Phó Viễn Xuyên đứng dậy đi về bên đó kiểm tra. Nước ép rau quả tiện tay để ở bên trái, người cá nhỏ thì đang ngồi trong tay trái của anh. Muốn uống nước thì chỉ cần ngẩng đầu là uống được.
Phó Viễn Xuyên mở hòm thư trong máy tính, kiểm tra tin tức bên trong. Quân Thanh Dư len lén đẩy cốc nước ra thật xa. Phó Viễn Xuyên cảm giác được cái cốc di chuyển, nhưng cũng không hề kéo về lại. Người cá nhỏ không thích thì thôi, lát nữa anh uống, cũng không sợ lãng phí.
Quân Thanh Dư nằm bò trong tay Phó Viễn Xuyên thấy hơi chán, cậu ngẩng đầu nhìn anh. Nghĩ nghĩ, nương theo cánh tay áo mà bò lên. Lăn lê bò trườn một hồi lưu lại một vệt nước dài. Cuối cùng cũng ngồi lên được vai Phó Viễn Xuyên, đuôi cá để lên đằng trước, từ góc độ này cậu còn có thể đọc được tin nhắn trong máy tính.
Vừa mới yên vị, Quân Thanh Dư liền cảm thấy chỗ nào đó sai sai. Cậu nhìn lên bên phải, lập tức thấy Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu nhìn mình, trong mắt là vô vàn dịu dàng.
Không biết anh nhìn cậu từ lúc nào nữa.
Quân Thanh Dư quá chăm chú vào việc leo trèo, lại thêm Phó Viễn Xuyên chẳng nói chẳng rằng gì. Cậu chẳng hề hay biết Phó Viễn Xuyên không xem máy tính mà chuyển sang nhìn mình từ khi nào.
Khoảng cách này khá gần, tầm nhìn cũng rút ngắn lại không ít. Quân Thanh Dư hơi xấu hổ mà vẫy vẫy đuôi, tay chỉ về máy tính ảo kêu lên: “Y da~”.
Nhìn tôi làm gì? Tập trung làm việc đi kìa.
*Các chương tầm này khá ngắn, còn sau này tác giả như kiểu bị high ấy, viết siêu dàiiiiiiiiii, có chương còn chơi gộp 2 chương nhỏ, hơn 10k chữ, nhìn đã thấy sợ rồi QAQ