Bốn ngày nữa, là ngày bọn họ hoàn thành thủ tục ly hôn… anh đã gấp gáp muốn cưới người trong lòng rồi sao?
“Anh Lâm, anh xem có đẹp không?”
Trong tiệm áo cưới, Trác Huyên vừa thay xong áo cưới đứng trước mặt Dụ Lâm Hải, cười với anh, trên khuôn mặt đầy hạnh phúc và niềm vui của cô dâu mới.
Khuôn mặt vốn trắng bệch cũng trở nên rạng rỡ.
Vì để lấy lòng mẹ chồng, Trác Huyên ép tóc xoăn thành tóc thẳng đen, mượt mà thả sau lưng, có lúc, Dụ Lâm Hải mơ hồ nhìn thấy Lộ Nam Mẫn.
Cô gái đó, lúc mới ở bên anh, ngày nào cũng tươi cười, sau đó bị anh đối xử lạnh nhạt nhiều ngày, càng ngày càng ít cười.
Dòng suy nghĩ của Dụ Lâm Hải dần dần trôi xa dần, những chuyện trước đây chưa từng nghĩ đến không biết làm sao lại nổi lên như dời sông lấp biển, dường như anh bỗng nghĩ đến, cuộc hôn nhân trước của anh như không tổ chức hôn lễ.
Đối diện với người vợ tùy tiện lựa chọn, Dụ Lâm Hải chỉ coi cô là đồ trang trí, đừng nói hôn lễ, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không đi nhận, lúc đó anh đang nằm trên giường, toàn thân bó bột cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Anh cũng không biết tại sao Lộ Nam Mẫn lại gả cho anh, vì tiền, hay là vì thân phận hư vô bà Dụ này?
“Anh Lâm…”
Trác Huyên thấy người đàn ông ngẩn người hồi lâu, xách váy cưới đi đến trước mặt anh, lại gọi anh một tiếng, hỏi: “Có đẹp không?” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời |||||
Dụ Lâm Hải hoàn hồn lại, giật nhẹ khóe miệng: “Đẹp lắm”.
Lúc này Trác Huyên hài lòng gật đầu, lại sờ phần hông, nói với nhà thiết kế ở một bên: “Chỗ này hơi rộng, không thể hiện ra đường eo của tôi, có thể bóp lại không?”