Chu Uý Kì đơn giản chỉnh lại quần áo trên người, cơ thể là cơ thể của anh, rất cao rất chắc, mặt cũng là mặt của anh, soái, còn có một sự chín chắn, vô cùng nam tính, nhưng bộ quần áo trên người lại là của nhân vật trong tiểu thuyết này, hơi nghèo túng, hơn nữa rất không hợp khẩu vị của anh, do đó bây giờ anh ra ngoài chuyện đầu tiên chính là tắm rửa thay quần áo.
Trước khi đi bốn người kia đã gần xong rồi, bốn người đàn ông đỏ mặt tía tai nhìn anh nhưng lại không biết làm sao, do đó dứt khoát cúi đầu co lại ở bên cạnh, Chu Uý Kì cũng mặc kệ bọn họ, chỉ cúi đầu nói với Lãnh Tịch: “Tiểu thiếu gia nhất định phải nhớ đến giết tôi đó.”
“Chu Uý Kì mày đợi đấy cho tao!” Lãnh Tịch bị kích thích không nhẹ.
“Tôi sẽ đợi.”
Cuối cùng Chu Uý Kì cứ nghênh ngang rời đi như vậy, để lại một ngôi nhà và sự xấu hổ. Chu Uý Kì ra ngoài không bao xa đã nghe thấy tiếng hét của Lãnh Tịch.
“Cút! Cút hết cho tôi! Cút đi!”
Đến khi bốn thuộc hạ té ngã lộn nhào bò ra khỏi phòng, mắt Lãnh Tịch đỏ rực cuối cùng không lên tiếng rơi nước mắt, cậu từ nhỏ đã dựa vào thân phận như vậy ở trên đỉnh cao, ai có thể ngờ rằng lại gặp phải chuyện như này.
“Chu-Uý-Kì!” Lãnh Tịch lau nước ở khoé mắt: “Không giết mày tao thề không làm người!”
Sau khi Chu Uý Kì rời đi cũng không về nơi này nữa, anh đương nhiên không thể trở về, nhưng nghe nói sau khi anh rời đi không bao lâu chỗ đó đã biến thành một mảnh tro tàn.
Cả căn nhà đều bị đốt hết rồi, đến cặn cũng không thừa lại.
“Chậc, nóng tính thật đấy.” Chu Uý Kì cảm thán cười nói.
Hệ thống Đinh Đinh nghe xong phát run, thật sự từ trước đến nay chưa từng gặp kí chủ như vậy, quá thô bạo, quá…tra rồi, nhưng mà, như vậy mới càng kích thích, quả thật rất hợp làm kí chủ.