Sợi dây của Văn Thời quấn lấy đống tay chân bị cụt kia, lần lượt đùm chặt chúng lại như một tấm lưới. Chúng giãy giụa điên cuồng bên trong, trông buồn nôn dã man.
Nhưng lại có càng nhiều thứ đang bò theo kẽ cửa sổ, trần nhà và vách tường tới đây.
“Làm sao với mấy thứ giỏi luồn chui chó má này đây anh Văn?”
Làm sao bây giờ?
Sao lãng sự chú ý của chủ lồng, đánh vô chỗ hiểm.
Đọc quyển bút ký đó cũng biết, điểm yếu của chủ lồng là bé trai quỷ hơn cả quỷ kia.
Văn Thời đang trốn thì thoáng thấy một bóng người chợt vụt lên sau cầu thang, anh lập tức túm chân ghế dựa trượt sang.
Lúc bé trai sắp cầm lấy chiếc dùi nhọn trên bàn bát tiên, Văn Thời đã nhảy tới! Đúng ra, anh định bám lên cổ nó rồi vòng sợi dây lên ngay, ai dè lại không cẩn thận vịn trúng áo.
Đứa bé có bờ vai hẹp, áo bị xé rách, quá nửa vai lưng đều trần trụi.
Văn Thời liếc một cái đã thấy con dấu trên ngực trái của nó. Quả nhiên tựa như lời trên bút ký, nó là một con rối.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán là con dấu đó rất nhạt, gần như không thể thấy rõ. Tựa như… càng lớn lên, bé trai càng giống người hơn, con dấu đó cũng dần biến mất.
Còn có con rối như thế nữa à?
Văn Thời hơi sửng sốt.
Anh ngây ngẩn chưa tròn một giây, nhưng lại dâng cơ hội tấn công vào tay bé trai.
Lúc Văn Thời kéo dây luồn vào con dấu kia, dùi nhọn của bé trai đã đâm vào ngực búp bê từ sau lưng.
Chiêu này cũng có tác dụng tương tự với kẻ bám vào vật trong lồng.
Phản ứng đầu tiên của Văn Thời là: Xấu hổ chết người thật, lật thuyền giữa cống ngầm.
Sau đó anh cảm thấy một nguồn sức mạnh đập vào người mình, cơ thể cũng đi tông theo.
Anh khẽ chớp mắt một cái, thấy con búp bê vốn phải được điều khiển bởi mình suy sụp ngã xuống đất, đôi mắt như bi thủy tinh mở toang. Nó đã biến thành một vật chết.
Cảm giác thoát khỏi vật mình bám lên rất khó chịu, như thể bị người đập một gậy vào đầu.
Đúng vào lúc các chức năng cơ thể của Văn Thời đang ngỡ ngàng, anh cảm thấy có ai đó vói tay tới, nhẹ nhàng che lại đôi mắt của mình.
Có lẽ do ảo giác, nhưng anh ngửi thấy một mùi sương tuyết mùa đông đầy nghiêm nghị.
Sau đó, trước mắt tối sầm.
…
Đúng thế, lại là trước mắt tối sầm.
Quá trình này thực sự quá quen thuộc, nên không cần phải hỏi, Văn Thời cũng biết là Tạ Vấn đã dẫn mình bám vào một thứ khác.
Ngay sau đó, một màn như thế này xuất hiện trong nhà vệ sinh của lầu một ——
Một chiếc gương nhỏ hình bầu dục nằm kế bên bồn rửa mặt, bên trong là bóng dáng của Tạ Vấn. Một chiếc gương vuông bị đóng lên tường, trong đó là bóng dáng của Văn Thời.
Cộng thêm một con búp bê mặc váy hồng nhạt đang quỳ gối trước gương và khóc ròng.
Kẻ nhát gan sợ nhất là gì? Sợ nhất là bị bỏ lại một mình.
Trước đó, Hạ Tiều còn có thể nhảy nhót sau lưng Văn Thời, tới đâu cũng có người làm bạn, nỗi sợ cũng có giới hạn.
Nhưng bây giờ…
Ai có gan lớn cũng vào gương hết, phạm vi hoạt động có hạn, chuyện chạy vặt sẽ rơi xuống đầu cậu. Một mình chạy tới chạy lui trong căn nhà ma này… cậu là một quả bóng còn sống hay gì?
“Nó khóc bao lâu rồi?” Văn Thời đau đầu hỏi.
“Bắt đầu từ lúc cậu bị đâm thủng bởi một đứa nhóc bảy, tám tuổi và ngã xuống đất.” Tạ Vấn nói dịu dàng, “Tôi còn tưởng nó đang khóc tang cho cậu nữa chứ. Bây giờ xem ra không phải thế.”
“Anh ——”
Văn Thời xụ mặt.
Bộ tôi thiếu nợ ông hả? Một hai cứ phải moi chuyện mất mặt của người khác ra để nói là sao?
“Tôi cái gì?” Tạ Vấn hỏi khách khí.
Văn Thời mím môi, rất muốn chửi hắn hai câu, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua câu chửi, nói: “Đứa nhỏ đâu?”
Nếu nhớ không lầm, lúc ấy anh cũng đâm nhẹ một cái lên con dấu của đứa nhỏ, tuy thủ hạ lưu tình không thọc thẳng vô, nhưng ít nhiều gì cũng hơi ảnh hưởng tới nó.
Trong ấn tượng, cảnh cuối cùng anh thấy trước khi nhắm mắt là bé trai quỳ dưới đất và ngất đi như vừa bị ai giảm bớt thời gian để sống.
Vậy giờ nó đã ra sao?
Tạ Vấn nói: “Cụ già mang nó vào phòng ngủ để chăm sóc rồi.”
Văn Thời lại hỏi: “Đống tay chân kia thì sao?”
Bạn đang
Tạ Vấn: âMất tiêu.â
VÄn Thá»i âừâ má»t tiếng, thầm nói váºy cÅ©ng ÄÆ°á»£c.
Äá»ng tay chân bá» cụt vá»n gà o Äánh gà o giết Äó cÅ©ng chÃnh là phản ứng mạnh mẽ từ trong tiá»m thức cá»§a chá»§ lá»ng. Nhưng lúc nà y, tất cả sá»± chú ý cá»§a ông ta Äá»u hưá»ng lên ngưá»i bé trai Äang ngất, ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ bá» qua kẻ xâm nháºp rá»i.
Nhưng anh vẫn chưa hiá»u lắmâ¦
Cụ già nhặt ÄÆ°á»£c má»t Äứa nhóc, Äứa nhóc Äó là má»t con rá»i. Ãng ta không tÃnh toán lai lá»ch mà nuôi con rá»i ấy khôn lá»n, rá»i sao nữa? Tại sao ông lại tạo thà nh cái lá»ng nà y?
Anh sá»ng chết á» nhân gian, tá»i lui mưá»i mấy báºn, nhưng thá»±c ra vẫn không hiá»u rõ rất nhiá»u chuyá»n, và dụ như cuá»i cùng thì cụ già nà y lại không thá» buông xuá»ng ÄÆ°á»£c Äiá»u gì.
Có lẽ do mình không có linh tưá»ng, cÅ©ng có thá» là vì Äã là m Phán Quan quá nhiá»u nÄm nên lụt nghá», VÄn Thá»i nghÄ© thầm.
Không có Äá»ng tay chân bá» cụt, cÄn nhà bá»t Äi nhiá»u quá»· khà âm u, nhưng nhà vá» sinh vẫn là má»t nÆ¡i rất có không khÃ.
Hạ Tiá»u khóc lóc rá»i co ngưá»i lại, từ từ sÃt cÆ¡ thá» tá»i gần vách tưá»ng.
âCáºu dá»ch như thế là m gì?â VÄn Thá»i há»i.
âSau lưng không thá» trá»ng không.â Hạ Tiá»u nói, âKhông thôi em cứ cảm thấy phÃa sau có ngưá»i.â
ââ¦â
VÄn Thá»i Äến quỳ.
Anh suy nghÄ© rá»i nói: âDù sao cÅ©ng dá»ch rá»i, thế dá»ch xa xa chút Äi.â
Hạ Tiá»u chưa ká»p hiá»u: âHả?â
âTôi muá»n xem thá» tình huá»ng trong phòng ngá»§ ra sao.â VÄn Thá»i nói, âCáºu cứ dá»ch chiếc gương Äầu giưá»ng nà y vá» lại chá» cÅ©.â
Giá»ng cá»§a Hạ Tiá»u cÅ©ng run lên: âDạ???â
Hình như Tạ Vấn cÅ©ng Äá»ng ý: âLát nữa cụ già sẽ Äi ra Äá»i khÄn lông và lấy Äá», cáºu cứ nhân cÆ¡ há»i Äi và o, Äặt gương lên Äầu giưá»ng lÃ ÄÆ°á»£c, chúng ta cÅ©ng có thá» nhìn hai phÃa.â
ââ¦â
Hạ Tiá»u cảm thấy hai vá» nà y Äang muá»n mình chết Äây mà â¦
Nhưng cáºu không có sức Äá» chá»ng lại.
NÄm phút sau, cá»a phòng ngá»§ vang lên hai tiếng kẽo kẹt. Cụ già kéo dà i bưá»c chân Äi ra, hưá»ng vá» phÃa nhà bếp. Dưá»i sá»± thúc giục cá»§a âma quá»·â, Hạ Tiá»u nắm váy cầm gương, nưá»c mắt lưng tròng chạy vô phòng ngá»§.
Cáºu không há» dám dừng bưá»c, Äặt gương lên tá»§ Äầu giưá»ng rá»i láºp tức lÄn xuá»ng. LÄn xuá»ng tháºt luônâ¦
Tiếc là còn chưa lÄn tá»i cá»a mà Äã nghe ÄÆ°á»£c tiếng bưá»c chân trá» lại cá»§a cụ già . Dưá»i tình huá»ng cấp bách, cáºu nhìn thấy khe tá»§ quần áo kiá»u cÅ©, láºt Äáºt không chá»n ÄÆ°á»ng chui tá»t vô Äó.
Cụ già bưng má»t cái chén sứ trắng, vừa cầm thìa khuấy nhẹ, vừa Äi tá»i mép giưá»ng.
Ãng dá»n hết sá»± chú ý lên ngưá»i Äứa nhóc Äang hôn mê, tá»±a như hoà n toà n không phát hiá»n chiếc gương vừa trá» lại Äầu giưá»ng, ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không nhìn thấy bóng dáng cá»§a VÄn Thá»i trong gương.
VÄn Thá»i cứ tưá»ng thứ cụ già cầm tá»i là thuá»c hoặc thức Än. Dù sao khi bé nhà bá» té xá»u và ngã bá»nh, phản ứng Äầu tiên cá»§a ngưá»i thưá»ng chắc chắn là Äi lấy mấy thứ Äó.
Nhưng khi cái chén ÄÆ°á»£c Äá» lên Äầu giưá»ng, anh má»i phát hiá»n trong chén là má»t há»n hợp nưá»c và tro nhang.
Anh nhìn chằm chằm và o tro nhang, nghĩ thầm:
Cuá»i cùng thì cụ già cÅ©ng không chá»u ná»i, muá»n hại chết Äứa nhá» xui xẻo nà y rá»i sao?
HẾT CHÆ¯Æ NG 10 (ââ¢ Ö â¢â)