Một lúc sau, Cố Lương lại hỏi: “Có thể giết thám tử được không?”
Bộ đàm: “…”
Những người khác:???
Khi tiếng phát thanh một lần nữa vang lên, giọng nó nghe càng kỳ quái hơn: “Những gì không đề cập trong kịch bản, đương nhiên có thể tự do phát huy, nhưng hành vi phải phù hợp với tính cách nhân vật.”
“Độ khó của kịch bản này ở cấp thấp vì đây mới là cấp độ nhập môn, không yêu cầu phải nhập vai quá xuất sắc. Các vấn đề về lời kịch và kỹ năng diễn xuất không phải là điều kiện để kích hoạt phán quyết OOC ở thời điểm hiện tại. Tuy nhiên khi người chơi có hành vi ảnh hưởng nghiêm trọng đến diễn biến của kịch bản, hệ thống sẽ độc lập tiến hành phán xét, và một khi người chơi bị đánh giá là OOC thì sẽ bị trừng phạt rất khủng khiếp.”
Cố Lương đã hiểu ý nghĩa của hệ thống.
Anh phải đi từng bước một.
“Được rồi, thời gian cho các câu hỏi đã kết thúc. Mời mọi người tiến hành diễn kịch theo kịch bản. Sau khi kết thúc phần diễn giải kịch bản, trò chơi sẽ bước vào giai đoạn thảo luận và bỏ phiếu. Hãy chờ thông báo của hệ thống vào thời điểm đó.”
“Dưới đây là kịch bản chung. Bây giờ là 9 giờ sáng và mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng của họ trên tầng hai. Bây giờ, xin vui lòng nghiêm chỉnh chấp hành theo kịch bản và trở về phòng của mình ngay lập tức, những người vi phạm sẽ bị trừng phạt!”
Sau khi thông báo vang lên, cả hội trường im ắng.
Qua một lúc, không một ai động đậy, không một ai lên tiếng.
Cách đây không lâu, một cô bé còn sống sờ sờ đã biến mất trong tầm mắt, khiến nhiều người chơi vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng.
“Ding dong ding dong ding dong!”- Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở khẩn cấp: “Tất cả người chơi vui lòng hành động theo kịch bản ngay lập tức, nếu không sẽ bị phạt lỗi vi phạm.”
Cố Lương là người đầu tiên hành động.
Trong đại sảnh, ngoài NPC đóng vai hầu gái, bao gồm cả chính mình thì tổng cộng có năm người chơi. Nhìn qua bọn họ một cái, sau khi nhớ đại khái dáng vẻ của họ, anh liền dẫn đầu rời khỏi đại sảnh.
Cố Lương giống như quân cờ domino đầu tiên tác động đến hiệu ứng dây chuyền.
Ngay khi anh vừa rời đi, những người khác cuối cùng cũng lần lượt bắt đầu bước ra ngoài.
Bên ngoài sảnh rút lá bài là một hành lang. Trên cửa của một căn phòng bên cạnh có viết “Phòng tập trung”, phòng tắm ở phía trước, và nhà bếp ở phía ngoài cùng.
Cuối hành lang là phòng khách khá rộng rãi. Cuối phòng khách là ban công sân vườn.
Nhìn lại, phía bên kia của phòng khách là phòng ăn và quầy bar. Giữa quầy bar và phòng khách là một chiếc cầu thang xoắn lên tầng hai.
Cố Lương đi hết cầu thang lên tầng hai.
Anh đếm, có bảy phòng trên tầng hai.
Có tổng cộng có sáu nhân vật trong trò chơi này, tương ứng với sáu căn phòng và tên của mỗi nhân vật được đánh dấu trên cánh cửa, vừa liếc qua đã thấy ngay. Đối với phòng phụ, từ “Phòng tiện ích” được viết trên cánh cửa.
Cho đến nay, Cố Lương đã biết được bốn nhân vật, [ông chủ Bạch], [luật sư Trương], [bạn gái Hoàng] và [hầu gái Lưu].
Bây giờ thông qua những cái tên trên tấm biển, anh đã biết tên hai nhân vật còn lại, một người là [con trai ông chủ Bạch], còn một người là [anh trai ông chủ Bạch].
Cách đặt tên của hệ thống này vô cùng đơn giản và rõ ràng, không khó để đoán rằng con trai ông chủ Bạch là con trai của ông chủ Bạch đã khuất, và anh trai ông chủ Bạch là anh trai của ông.
Có vẻ như tất cả các nhân vật trong kịch bản này đều xoay quanh ông chủ Bạch.
Trong lòng nắm chắc, Cố Lương đi thẳng vào căn phòng có viết hai chữ “Luật sư Trương”, đẩy cửa bước vào rồi ngay lập tức đóng cửa lại.
Trang trí trong phòng đều hợp với toàn bộ ngôi nhà, tất cả đều theo phong cách hoài cổ châu Âu thế kỷ 19, từ giường, sofa, thảm và tủ quần áo đều rất tinh tế và lộng lẫy. Trên bàn trà có một bộ ấm trà cao cấp kiểu Anh, trà đen trong bình sứ trắng đang bốc khói nghi ngút. Bộ ấm trà rất tương xứng với với khay đĩa pha lê 3 tầng tráng miệng kiểu phương Tây, bên trên những miếng bánh ngọt được đặt ngay ngắn, đơn giản là vừa miệng.
Trang trí sang trọng và đạo cụ tinh tế làm cho trò chơi này trông rất thật.
Nhưng Cố Lương lúc này không có thời gian để đánh giá cao nó, anh phải nhanh chóng tìm ra cách chơi của trò chơi này.
Theo kịch bản, luật sư Trương do anh thủ vai sẽ vào bếp cùng với insulin để bỏ thuốc vào lúc 11h30.
Nhưng không một nhân vật nào như NPC chủ động đưa cho anh bất kỳ đạo cụ nào.
Cố Lương cân nhắc, có lẽ phải tự mình đi tìm.
Quả nhiên, khi anh mở ngăn kéo bên cạnh giường, anh nhìn thấy một hộp thuốc màu trắng với dòng chữ “Insulin” được viết đơn giản và rõ ràng trên đó.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai?” Cố Lương hỏi.
Ngoài cửa vang lên giọng một người đàn ông, giọng nói trầm ấm dễ chịu: “Bạn gái của anh.”
Cố Lương: “Tôi không có bạn gái.”
Người đàn ông dừng lại một lúc và nói: “Tôi là bạn gái Hoàng. Tôi không muốn vào vai một người phụ nữ.”
Câu nói này đã khai sáng Cố Lương.
Có hai nhân vật nữ trong kịch bản- cô hầu gái Lưu và bạn gái Hoàng.
Nhưng khi họ ở trong sảnh rút bài vừa rồi, Cố Lương phát hiện ra rằng họ chỉ có một người chơi nữ.
Giờ thì anh đã hiểu, hoá ra trò chơi này còn có thế vai*.
*thế vai: tạm thời đóng vai mà mình không thạo
Chỉ là hiện tại cô bạn gái Hoàng này đang tìm anh, là đang thực hiện yêu cầu của kịch bản hay là hành động riêng?
Nếu là vế sau, vậy mục đích của hắn là gì?
Trong lòng nhiều nghi vấn, Cố Lương đã đi ra mở cửa.
Người đàn ông đứng ngoài cửa cao lớn cùng những đường nét trên khuôn mặt vô cùng nổi bật.
Người đó mặc một bộ vest chỉnh tề và đeo một cặp kính gọng bạc, thoạt nhìn trông rất hiền lành.
Nhưng nhìn kỹ hơn thì không.
Chiếc áo vét tông của hắn không đóng, hai chiếc cúc áo sơ mi trắng trên cùng không được cài, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ, cả người lộ ra một chút phóng túng không tự chủ.
Cố Lương đứng ở cửa, không có ý định mời người ngoài cửa vào.
Nhưng người đàn ông đã bỏ qua Cố Lương và bước vào phòng với vẻ ngoan ngoãn. Sau khi nhìn quanh một lượt mới hỏi: “Anh định khi nào bắt đầu và bắt đầu như thế nào?”
Hành vi của người này thật thô lỗ, trong lời chất vấn cũng có cảm giác áp chế rõ ràng, Cố Lương nhíu mày hơi không vui.
Nhưng với ý nghĩ muốn xem hắn ta tính làm gì, Cố Lương không yêu cầu hắn ta rời đi, mà là từ từ đóng cửa lại, sau đó lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái
Còn “bạn gái Hoàng” thì cười tươi như gió xuân. Sự tương phản giữa hai người rất rõ nét.
Hắn bước đến gần Cố Lương, cúi người đưa tay ra, tỏ vẻ lịch sự: “Tôi tên là Dương Dạ, còn quý danh của anh là gì?”
Cố Lương nhẹ nhàng nói: “Tôi họ Cố, Cố Lương, Lương trong lương dân*.”
*lương dân: người tốt, hiền lành an phận
“Người tốt?”- Sau khi dừng môt chút, Dương Dạ ngập ngừng hỏi, “Theo anh, nếu mọi người đều là công dân tốt thì liệu họ có bị đưa đến đây không?” Khi hắn hỏi câu này, chiếc kính dây bạc trên sống mũi làm cân bằng nét sắc sảo trong đôi mắt, nụ cười trên khóe môi cũng có thể gọi là dịu dàng.
Nhưng Cố Lương vẫn cảm thấy hắn ta rất có tính khiêu khích. Có lẽ là do các đường nét trên khuôn mặt hắn quá sắc nét.
“Ý của cậu là gì?”- Ngón tay của Cố Lương trên tay vịn sô pha hơi siết chặt, nhưng anh không hề nhúc nhích, dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại với vẻ mặt lười biếng.
Liếc nhìn Cố Lương từ trên xuống dưới, ánh mắt Dương Dạ khẽ cong lên: “Không có ý nghĩa gì cả, tôi chỉ tin vào đạo Phật một chút, tin rằng mọi thứ đều có nhân quả. Tôi nhớ rằng tôi đang họp thì đột nhiên bất tỉnh và tỉnh dậy trong sảnh rút bài ở tầng dưới.”
“Ồ, cậu đã làm điều gì tồi tệ đến mức khiến cậu nghĩ mình bị trừng phạt bằng cách đưa đến đây?”- Cố Lương hỏi hắn.
Dương Dạ lắc đầu không trả lời.
Cố Lương nói với vẻ mặt thất thần: “Thật không may, tôi từ nhỏ đã tuân thủ pháp luật, tôi thực sự là một công dân tốt, tôi đi làm từ 7 giờ sáng và giúp một bà cụ qua đường. Sau khi giúp bà ấy, tôi đã ngất đi ngay trước mắt mình. Nếu tôi không đến đây, tôi đã nghĩ rằng mình đã bị bà ấy lừa.”
Dương Dạ: “…”
Một lúc sau, Dương Dạ nhìn Cố Lương: “Thôi, bây giờ nói về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, hãy nói về kịch bản lần này. Từ câu chuyện mà tôi có được, tôi chỉ biết rằng anh có ý định giết người đối với ông chủ Bạch, bởi vì anh muốn cứu tôi.”
Cố Lương cũng lên tiếng, giải thích thêm hai câu: “Loại trò chơi này được gọi là giết người theo kịch bản. Nếu như cậu chưa từng chơi qua, tôi có thể giải thích cho cậu hai câu về mánh khoé của loại trò chơi này.”
“Có thể có nhiều người đã lấy được lá hung thủ. Họ đều có ý định giết người với người đã khuất, và họ đều ra tay. Ví dụ, A đầu độc người chết, và B đâm dao. Nhưng cuối cùng, đó có phải là kẻ sát nhân thực sự gây ra cái chết của người đã khuất hay không còn tùy thuộc vào manh mối và chứng cứ sẽ xác định được mốc thời gian của từng nhân vật.”
Cố Lương quay đầu nhìn Dương Dạ: “Hiện tại tôi có thể nói thật với cậu, tôi có ý định giết ông chủ Bạch, còn định hạ độc ông ta. Nhưng tôi đã bỏ loại chất độc nào, bỏ khi nào, nó đã tồn tại trong bao lâu, và cái chết cuối cùng của ông ta có liên quan gì tới chất độc của tôi không… Cậu phải tự mình đi tìm.”
Dương Dạ gật đầu: “Ừ, đã hiểu. Cảm ơn.”
Cố Lương ngừng nhìn Dương Dạ, xoay người, tựa đầu vào ghế số pha, ánh mắt tự nhiên hướng lên trên nhìn chằm chằm vào một chỗ trong hư không, trong mắt có chút kinh ngạc.
Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói: “Lúc nãy dưới lầu, cô gái nhỏ đã đặt câu hỏi đó, nhiệm vụ cô ấy nhận được có thể là trực tiếp đâm chết ông chủ Bạch hay gì đó. Cô ấy không muốn làm, cho nên…” Một người sống vừa biến mất trước mặt anh, điều này có thể xảy ra rất nhiều lần.
Nghĩ đến đây, ngón tay của Cố Lương trên tay vịn không khỏi dùng sức, trên mu bàn tay xuất hiện một đường vân xanh mờ.
Nhìn thấy động tác của Cố Lương, Dương Dạ đứng yên, nụ cười trên mặt đã tắt, nghiêm túc nhìn anh.
Cố Lương mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, ngồi ở trên sô pha, cánh tay tự nhiên buông thõng trên tay vịn ghế sô pha, trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ khá dễ thấy.
Đồng tử của anh rất nông và có màu nâu, lúc này anh hơi nghiêng đầu, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ hiện ra một màu rất đẹp.
Màu sắc này chỉ có thể được nhìn thấy khi đi dạo trong rừng phong vào cuối mùa thu, nhặt một chiếc lá phong đủ hình dạng và kích cỡ, và giơ nó lên đối mặt với ánh mặt trời.
—— Lá phong bị ánh sáng xuyên thấu, hiện ra màu nâu vàng mờ ảo, tựa hồ như chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.
Chỉ là anh quá trắng, ngồi trong một tòa nhà kiểu Anh thế kỷ 19 trông hơi giống ma cà rồng.
“Cậu có vẻ rất tích cực với trò chơi này. Cho nên…”
Cố Lương đảo mắt nhìn Dương Dạ dò hỏi: “Cậu là thám tử sao?”
– —————————————————–
Tác giả có chuyện muốn nói:
Có người thắc mắc về việc sắp đặt của lá bài chết chóc, cho nên tôi giải thích trước hai câu. Không liên quan gì đến may rủi khi người chơi rút được lá bài đã chết, đây là sự sắp xếp của hệ thống, lý do cụ thể của sự sắp xếp này sẽ được nói ở phần sau. Đây là một sự hồi hộp và là một điềm báo trước. Bây giờ chỉ có thể nói rằng rút thẻ chết không có nghĩa là trực tiếp đi chết.
Editor: Mình để thụ xưng hô tôi- cậu với công là có lý do cả, tới chương 3 sẽ được giải đáp nho~