Sắc đỏ tan đi, nơi đó chỉ còn là một tinh cầu tối đen xám xịt.
Từ đây nhân loại như những kẻ du mục trong vũ trụ, chỉ mong tại thời điểm gần nhất sẽ tìm được một nơi dừng chân, đưa bọn họ về lại dáng vẻ huy hoàng xưa kia.
***
Chẳng ai biết việc mạo hiểm này sẽ đưa đến kết quả gì, vậy nhưng vào thời điểm Bạch Niên tỉnh dậy lần thứ sáu khỏi giấc ngủ dài thì tàu vũ trụ đã cũ nát, những nơi ngoài kết giới của cậu đều lơ lửng một cách không trọng lực.
“Hồ Hồ, cậu tỉnh chưa?” thanh âm cậu mơ hồ vang lên trong không gian rộng lớn.
Trong môi trường này, làm sao có ai có thể nghe thấy được cơ chứ.
Vậy nhưng lại có một thanh âm trầm khàn đáp lại “Tỉnh rồi.”
Tặng kèm theo là một bàn tay thô dày vươn tới sờ sờ tai thỏ trắng hồng của cậu.
Tập nhiều thành quen, Bạch Niên sớm đã không còn nhột như ban đầu, cậu lon ton chạy đến đu trên cơ thể to lớn như tòa núi nhỏ của Hồ Cơ.
Cười vui vẻ nói “Lần này tớ nằm mơ đấy. Tớ thấy rằng không bao lâu nữa chúng ta sẽ có nhà để ở nha.”
Hồ Cơ thuộc tộc hồ ly, trước giờ người tộc này vốn mảnh mai lại xinh đẹp, vậy nhưng đến hắn ta thì lại đô con bất thiện.
May lớn lên vẫn rất đẹp, bằng không Bạch Niên thật không chấp nhận nổi.
Nghe lời này của cậu, Hồ Cơ rất nể tình mà gật đầu. Vậy nhưng trong thâm tâm thế nào cũng chỉ có hắn ta biết.
Hiện tại cũng không biết bọn họ đã lang thang trong vũ trụ bao nhiêu năm, cũng chỉ có một việc rõ ràng chính là nhân loại cùng bọn họ rời đi đã không còn ai.
Oxi cạn kiệt, nhân loại không thể sống. Cũng chỉ có hai người bọn họ nhờ vào khả năng tu luyện, hấp thu năng lượng thần bí trong vũ trụ mà tạo ra kết giới cho bản thân.
Lúc bình thường Hồ Cơ đều thích mày mò những thứ linh tinh trong tàu vũ trụ cũ nát này, ngoại trừ những lúc Bạch Niên tìm thì hắn ta đều mất tăm mất tích.
Chân trần trắng tuyết quen thộc mà bước đi trong không gian tối tăm, bên ngoài cửa kính được bọn họ gia cố kia là một bầu trời với vô vàn tinh tú bọn họ đã ngắm nhìn những năm qua.
Bạch Niên đôi lúc cảm thấy hơi cô đơn, vậy nhưng tâm tình này rất mau sẽ hết.
Bởi vì nơi này còn có Hồ Cơ, cậu không chỉ có một mình.
Bỗng bước chân vô định của cậu dừng lại, chẳng biết bản thân có nhìn lầm hay không, cậu hình như thấy có thứ gì đó di chuyển tới đây đặc biệt nhanh.
Chỉ vài chớp mắt, một thứ to lớn đã gần ngay trước mắt.
‘Cái miệng’ khổng lồ mở ra, những ‘xúc tu’ vươn ra cuốn lấy tàu vũ trụ nhỏ bé của bọn họ rồi nuốt vào bụng.
“Hồ Hồ! Không xong rồi! Chúng ta bị quái vật nuốt mất rồi!” Bạch Niên hoảng sợ nhắm tịt mắt mà la hét chạy mất.
Tốc độ kia… thật sự là thỏ tinh không thể chê.