Dụ Phồn dừng động tác lại: “Cậu bị thương trên mặt hả?”
“Tôi nhìn còn thấy đau.” Vương Lộ An ngẫm nghĩ, đứng dậy, “Hay là bọn mình đến bệnh viện đi.”
“Ừ, cậu chạy đi gọi xe nhanh lên.” Dụ Phồn hất cằm, “Muộn thêm hai phút là vết thương lành mất rồi.”
“….” Vương Lộ An ngồi trở về, “Bị thương vầy không ổn đâu, bị hết trên mặt. Ngày mai khai giảng rồi, Phóng Cầm mà thấy mặt cậu, không chửi mới là lạ.”
Phóng Cầm là chủ nhiệm lớp bọn cậu, họ Trang. Học sinh trong lớp thích gọi riêng tên của cô như vậy.
Nói đến khai giảng, Dụ Phồn vô thức liếc mắt nhìn về phía trường học.
“Sao cổng trường lại mở?” Dụ Phồn nhướng mày.
“Lớp 12 đang học ở trong, bên bển tựu trường trước nửa tháng.” Vương Lộ An hút một ngụm trà sữa, “Khối bọn mình cũng có tựu trường trước, hình như trường chọn ra vài chục học sinh mũi nhọn, lập cái lớp nghỉ đông gì đó. Làm học sinh mũi nhọn cũng xui quá à.”
Dụ Phồn thu tầm mắt về, nhàn nhạt à một tiếng.
Gần đến giờ tan học, phố đồ nướng bắt đầu mở cửa buôn bán, mùi thịt nướng bên kia đường thoang thoảng bay lại đây.
Vương Lộ An chạy đi nhanh quá chưa kịp ăn cơm chiều, cậu ta hít mũi, đứng ngồi không yên: “Chắc cậu đánh lâu cũng mệt rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó tẩm bổ.”
“Tôi không ăn đâu, cậu đi đi.” Dụ Phồn xua tay với cậu ta.
“Được, vậy cậu chờ tôi đi, tôi đóng gói về cho.”
Điện thoại trong túi cứ reo lên mãi, ting ting tang tang nghe phiền hết sức. Dụ Phồn mở nhóm chat ra nhìn lướt qua, Vương Lộ An đi mua đồ nướng còn ba hoa tám chuyện được với người ta đến 99+.
Cậu mở chế độ không làm phiền, lúc nhét điện thoại về túi thì đụng phải một vật kim loại bên trong.
Dụ Phồn khựng lại hai giây, cầm con dao gấp quân đội màu đen đó ra lần nữa.
–
Giờ tan học, học sinh mặc đồng phục nối tiếp nhau ra khỏi cổng trường.
Hai nữ sinh dắt tay nhau, vui vẻ nói cười cùng đi ra.
“Đề kiểm tra lần này thế nào?”
“Đừng nói nữa, khó muốn chết, đề cuối cùng mình khoanh bừa đi thôi. Cậu thì sao?”
“Mình á? Chắc lại lót đế tiếp. Ài, rốt cuộc là mình trà trộn vào lớp tăng cường nghỉ đông kiểu gì vậy trời, mấy hôm nay mình với các cậu hoàn toàn không cùng một thế giới mà!” Người này nói xong, vươn vai một cái, “Thôi bỏ đi, dù sao đến mai chính thức khai giảng mình lại trở về lớp bình thường tiếp tục làm cá mặn*. Mình muốn mua ly trà sữa nóng, đi cùng luôn không?”
*Cá mặn: ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết, lười biếng, không có chí tiến thủ, không có ước mơ
Nữ sinh còn lại gật đầu đồng ý, vừa mới xoay người đi được hai bước đến quán trà sữa, người bên cạnh chợt dùng sức nắm chặt vạt áo, kéo thẳng cô trở về.
“Làm sao thế?” Nữ sinh sửng sốt.
“Thôi, bọn mình đừng đi nữa….” Cô bạn nhìn chằm chằm quán trà sữa, thấp giọng nói, “Cậu nhìn xem bên đó có ai ngồi kìa!”
Cô nhìn theo hướng bạn mình ra hiệu.
Quán trà sữa này đã mở bên cạnh trường học được rất nhiều năm, vị ngon giá rẻ, cứ hễ đến giờ tan học, bàn ghế trong quán gần như ngồi đầy cả người.
Mà lúc này đây, tuy rằng trong quán vẫn có người qua kẻ lại, nhưng hầu như đều cầm đi cả, chỉ có một người đang ngồi bên ngoài.
Người nọ ngồi rất thong thả, chân dài tùy ý duỗi ra, tóc trên trán gần chạm đến lông mi cậu, bởi vì da quá trắng, vết xanh tím trên mặt cậu trở nên cực kì nổi bật, khóe miệng còn rướm vệt máu.
Mọi người xung quanh quy củ mặc đồng phục đông, chỉ có mình cậu mặc áo hoodie màu trắng bẩn đến nhem nhuốc.
Cậu cúi đầu ngắm nghía con dao gấp. Lưỡi dao bị cậu đẩy ra, thờ ơ đặt lên mu bàn tay bên kia, như thể đang kiểm tra xem con dao này bén cỡ nào.
Tuy rằng nữ sinh không nhận ra, nhưng vẫn lùi về sau một bước theo bản năng: “Cậu ấy là….”
“Dụ Phồn!” Cô bạn nói, “Cái cậu ban 7 ấy!”
“Hình như trên mặt cậu ấy có vết thương hả?”
“Thường thôi, chắc vừa đánh nhau với người ta xong.” Cô bạn không tin nổi, “Cậu chưa từng nghe tên Dụ Phồn bao giờ hả?”
“Chưa,” Nữ sinh lắc đầu, ngẫm nghĩ nói, “Cơ mà hình như từng nghe thấy thông báo phê bình cậu ấy ở lễ chào cờ rất nhiều lần.”
Cô bạn vờ như đang chọn quà vặt ở cửa hàng, khóe mắt lại vẫn len lén nhìn sang bên đó: “Mình có một người bạn cùng lớp với cậu ấy, nghe nói cậu ấy….Vừa lên lớp 10 đã đánh một trận với lớp 12, còn đánh người ta khóc luôn, bình thường không ngủ thì cúp hẳn tiết, tính tình cũng rất tệ! Có người ngồi ở nhà ăn nhìn cậu ấy mấy lần, cậu ấy ném hết đồ ăn trên bàn lên người người đó, à, hình như còn từng đánh giáo viên nữa….Tóm lại, cực kì hổ báo!”
Đáng sợ thế cơ á?
Nữ sinh ngơ ngác nghe xong, vừa định nói hay là bọn mình đừng uống trà sữa nữa, nam sinh phía xa bỗng nhiên cử động.
Có lẽ không kiểm soát được sức lực, lưỡi dao rơi vào mu bàn tay cậu tức khắc để lại một vết cứa mỏng, giọt máu chảy ra rướm lên trên miệng vết thương.
Nữ sinh hít một hơi khí lạnh. Cô chưa kịp phản ứng được gì, chỉ thấy Dụ Phồn ném con dao sang bên cạnh, nhíu mày dùng khăn giấy ấn lên vết thương, sau đó nâng mắt lên___Nhìn về phía các cô!
Ngẩng đầu lên, cuối cùng nữ sinh mới thấy rõ mặt Dụ Phồn___Thật ra đã từng thấy ở lễ chào cờ, nhưng mà xa quá không thấy rõ như bây giờ.
Đôi mắt Dụ Phồn hẹp dài, dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi rất nhỏ, nhìn xuống xíu nữa còn có một nốt bên má. Mí mắt cậu nheo lại, trên mặt mang theo vết thương, liếc mắt nhìn sang như thế, nữ sinh chỉ cảm thấy trong lòng buốt giá___
Thôi xong đời.
Cậu ấy muốn hất trà sữa lên người mình.
Nhưng mà rất nhanh, cô lại nhận thấy không đúng lắm.
Hình như Dụ Phồn….Không có nhìn hai cô?
Cô sững sờ mất mấy giây, quay đầu lại nhìn mới phát hiện còn có một nam sinh đứng phía sau mình.
Dáng người nam sinh rất cao, đứng giữa đám người thẳng tắp tựa như cây tùng. Anh đeo cặp sách trên lưng, đồng phục gọn gàng sạch sẽ đến mức không có lấy một nếp gấp nào.
Cô còn ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng.
Ngay lúc này, ánh mắt anh cũng giống như các cô vừa rồi, dừng lại ở quán trà sữa bên kia.
Nữ sinh hơi trợn to mắt___ Dụ Phồn thì cô không nhận ra, chứ người này cô lại ấn tượng sâu sắc lắm.
Dù sao mỗi lần thi học kì mà xếp chỗ ngồi theo thành tích, vị này luôn luôn ngồi ở vị trí đầu tiên trong ban 1 cơ mà.
Từ đầu Dụ Phồn đã phát hiện ra gần đó có người đang nhìn chằm chằm mình.
Chỉ là không ngờ lúc cậu nhìn qua, người đó vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường, mặt không biến sắc đối diện với cậu, qua vài giây, chắc là trông thấy vết thương trên mặt cậu, nam sinh còn nhíu mày, trông có vẻ ghét bỏ ghê gớm.
Lần này, không hiểu sao lại khiến Dụ Phồn phát cáu.
Qua chốc lát, chắc chắn nam sinh đó đang trắng trợn quan sát mình. Dụ Phồn thu con dao nhỏ lại, chỉ vị trí bên cạnh mình, nói với người nọ: “Thích nhìn thế, hay là cậu ngồi gần lại xíu để nhìn đi này?”