Lúc này đôi mắt cực đẹp hướng về A Man, lộ ra ý cười nhạt nhẽo: ” Làm ra dáng vẻ muốn ăn thịt người làm gì?”
“Nghĩ đến người nào đó có mắt không tròng, nô tỳ liền tức giận thay tiểu thư.
Ý cười nơi đáy mắt Khương Tự nhanh chóng mất đi, đường cong khóe miệng lại càng sâu, thản nhiên nói: “Người kia lại không thấy qua ta, không thể nói là có mắt không tròng.”
“Tiểu thư, người còn nói đỡ cho hắn ạ!” Nhìn tiểu thư trong nửa tháng ngắn ngủi lại gần đi trông thấy, A Man đau lòng một trận cùng ấm ức.
Nửa tháng trước tiểu thư đi phủ Vĩnh Xương dự tiệc thưởng hoa trở về liền khóc lớn một trận, ngay cả ngọc Tỳ Hưu yêu thích nhất cùng vật trang trí đều đập vỡ, nhắc tới Tam công tử phủ An quốc công lại thêm hận đến nghiến răng nghiến lợi, như thế nào bây giờ lại thay đổi chứ?
“Không phải nói đỡ cho hắn, một lời nói say mà thôi.” Ánh mắt Khương Tự chuyển một cái, nhìn về phía tỳ nữ A Xảo đứng ở bình phong bên cạnh, dặn dò, “A Xảo, cứ đem hai bộ y phục ngươi làm mấy ngày trước đây lấy ra đi.”
Không bao lâu A Xảo đem đến hai bộ y phục, trong đó một bộ cho A Man, một bộ khác thì hậu hạ Khương Tự mặc vào.
A Man vừa mặc y phục vừa căm giận nói: “Một lời say làm hại tiểu thư bị người chê cười đấy.”
Đáy mắt Khương Tự ý lạnh sâu hơn, dứt khoát nhắm mắt, nói khẽ: “Đây được coi là cái gì?”
Nàng cả đời bất hạnh, chính là bắt đầu từ mối hôn nhân không môn đăng hộ đối này.
Nhớ ngày đó, tuổi nhỏ không biết gì, nàng đắc ý biết bao khi có thể cùng công tử phủ An quốc công đính hôn, ai ngờ vị Tam công tử kia đã sớm có người trong lòng.
Người trong lòng Qúy Sùng Dịch là một vị dân nữ.
Sau khi nàng xuất giá mới lần lượt hiểu rõ, nguyên lai Quý Sùng Dịch ra ngoài du ngoạn không may gặp nạn được vị dân nữ kia có duyên cứu giúp, Qúy Sùng Dịch ở trong nhà nữ tử kia dưỡng thương mấy ngày mới được phủ quốc công tìm tới, hai người nảy sinh tình cảm, sau đó liên lục lén lút qua lại.
Mà ở nàng còn đối với cuộc hôn nhân này ngập tràn mong ước cùng đắc ý thì, Qúy Sùng Dịch vì có thể sống cùng với người trong lòng đã hướng trưởng bối trong nhà phản phản đối mãnh liệt.
Thấy hôn sự đã gần ngay trước mắt, An quốc công tự nhiên không cho phép Qúy Sùng Dịch hồ nháo, huống chi người hắn muốn cưới là nữ tử bình dân ngay cả nữ tử Khương gia cũng không bằng, Qúy Sùng Dịch phản kháng cùng bất mãn dĩ nhiên không có truyền ra ngoài lời nào.
Khương Tự nghĩ đến Qúy Sùng Dịch say rượu nói lời chân thật, liền cảm thấy thời điểm đó bản thân thật ngu xuẩn, tức giận đi qua đi lại nhịn không được tìm lí do thay hắn, cho là hắn nhân phẩm không dung tục, không phải những nam tử tầm thường chỉ để ý đến dung mạo nữ tử, câu nói kia chỉ là để luận sự mà thôi.
Hắn đi bàn việc, ngay tại đêm đó, trong đêm mười lăm tháng tư Cảnh Minh năm thứ mười tám, hắn không ở cùng các quý công tử danh môn mà lại cùng người trong lòng cùng nhau chạy đến ven hồ Mạc Ưu, nhảy hồ tự tử.
Về sau Qúy Sùng Dịch được cứu lên, người trong lòng hắn lại hương tiêu ngọc vẫn.
Vì che lấp chuyện này, bọn họ định việc hôn nhân vốn là vào đầu mùa đông miễn cưỡng tổ chức sớm mấy tháng, mà lòng nàng tràn đầy vui sướng gả đi cho đến về sau ngoài ý muốn Qúy Sùng Dịch bỏ mình, gần một năm này nam nhân này nội tâm bên trong như ánh trăng sáng đều không có chạm qua nàng.
Lại sau đó, chính là xảy ra càng nhiều biến cố, thẳng đến khi nàng mở mắt ra sau khi chết thảm, về tới năm mười lăm tuổi này một năm.
Có thể nói, tất cả bất hạnh của nàng đều bắt đầu từ việc gả cho Qúy Sùng Dịch, bây giờ có thể làm lại từ đầu, việc cấp bách nàng cần làm chính là giải quyết mối hôn sự này, từ nay cùng quý Tam công tử không qua lại, cùng phủ An quốc công cao cao tại thượng này phân rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau!
Chốc lát Khương Tự đã mặc xong y phục ra ngoài, nhìn A Man gật đầu một cái: “A Man, đi thôi.”
A Man đem bọc quần áo đặt ở trên ghế cầm lên.
A Xảo do dự một chút, ngăn Khương Tự lại chần chừ nói: “Tiểu thư, đã trễ thế này, người thật muốn đi ra ngoài ạ?
Cổng lớn (chỗ này bản convert để là nhị môn mà mình không biết dịch thế nào nên gọi là cổng lớn) đã khóa lại—- —“
“Không sao, những thứ này đều đã chuẩn bị xong. A Xảo, ngươi cứ trông coi sân viện tốt là được.” Thần sắc Khương Tự kiên quyết.
Nếu như có thể, nàng đương nhiên không muốn mạo hiểm đi ra ngoài trong đêm, nhưng mà hiện tại trong phủ ngoại trừ hai người nha hoàn thân cận, nàng lại không tìm thấy người có thể tin tưởng để giúp đỡ.
A Xảo thấy vậy đành phải nặng nề gật đầu, nói một tiếng “Tiểu thư yên tâm”, nhường đường.
Khương Tự mang theo A Man lặng lẽ ra khỏi Hải Đào cư chỗ ở của nàng, nhờ trăm hoa tươi tốt che đậy xuyên qua vườn hoa cùng tầng tầng lớp lớp cổng tò vò, đi đến cổng lớn.
“Tiểu thư ——” A Man nhìn thấy cửa đóng chặt, nhẹ giọng kêu một tiếng.