Duật Tôn nhìn thấy, nhưng y không buông tay ra, những mảnh vụn nhỏ của chiếc đèn bàn cắm vào cổ tay cô, cô sợ đến cùng cực, lo sợ bàn tay sẽ bị tàn phế. Nếu thật sự ra đi, cô chỉ có thể dựa vào đôi tay này thôi.
Một đống bề bộn trên bệ cửa sổ, sấm chớp ấm ầm ập tới, bổ xuống đầu người đàn ông như bổ xuống đầu con sói dữ, dù cho khắc này cô thảm đến thế nào, Duật Tôn vẫn muốn cô.
Hơn thế còn ra sức tra tấn, như muốn phát lời thề lấy sự to lớn mạnh mẽ của y đè vụn cô mảnh mai yếu ớt. Cổ tay đau lan ra, không chỉ phần dưới mà còn cả đầu óc, máu chảy xuống nền đá, theo sự phóng túng của y mà giăng loạn khắp nơi…
Cô rên rỉ hoảng hốt, « Tay của tôi, tay tôi… »
Thê lương như thế, thống khổ đến vậy, mà không chiếm được chút để ý của y.
Y làm tình xong, thay quần áo, bỏ lại Mạch Sanh Tiêu một mình đi thẳng. Eo cô như sắp đứt lìa, nửa người gục trên bệ cửa sổ, quần lót vẫn vướng ở mắt cá chân, cho tới khi dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô rời đi, Sanh Tiêu mới lặng lẽ mở mắt, khó nhọc đứng dậy, dùng chiếc áo ngủ bị đã xé nát luống cuống quấn lấy cổ tay. Cô không biết lái xe, đành đội mưa gió sấm sét ra đường bắt xe, tới được bệnh viện trời đã sáng.
Ý định ly hôn của cô đã trả một cái giá quá lớn, đổi lại bằng vết sẹo 12 mũi khâu nơi cổ tay, thêm nữa, là cả đời không còn đánh nổi một bản nhạc.
Mạch Sanh Tiêu ngây dại bước đi trên đường, quần áo trắng thướt tha như một đóa tuyết liên, chỉ là đóa hoa ấy chưa nở đã héo tàn.
Quay lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, chưa vào trong đã nghe thấy tiếng dương cầm.
Cô đi vòng sang hoa viên, vào bằng cửa sau, nhìn thấy một cô gái quay lưng về phía mình, tóc dài xõa trên vai, quần áo trắng thuần khiết nhìn đơn giản nhưng lại là mẫu mới của Chanel số lượng có hạn. Còn chồng cô đang đứng bên cạnh chiếc dương cầm ấy, khóe miệng mỉm cười nhấm nháp rượu vang.
Nghe thấy tiếng động, cô gái quay đầu lại, đó lại một khuôn mặt trẻ măng, « Chào chị.»
Y đã dẫn cô ta về nhà.
Cô gái thành thật đứng dậy, ánh mắt băn khoăn nhìn cổ tay phải cuốn băng trắng xóa của Sanh Tiêu, ánh mắt ả không giấu nổi niềm vui « Em nghe mọi người ở trường nói rằng, chị đánh đàn là số một, đến giờ cũng chưa có ai giỏi hơn, em luôn không tin lại không phục, không biết hôm nay em có diễm phúc được nghe chị đàn một bản nhạc không ? »
Sanh Tiêu cảm giác rõ ràng miệng vết thương tê rần, hết thuốc tê, đau đớn lại trở lại.
« Chị hình như không nhận lời phải không, à quên, em xin tự giới thiệu, em tên là Mạc Y, cũng là sinh viên Học viện âm nhạc Hoa Nhân, năm nay học năm hai… »
Mạch Sanh Tiêu coi như không thấy, tay trái nắm lấy tay vịn cầu thang lên lầu. Mới đi vào phòng ngủ, y đã theo tới đằng sau, tay nắm chặt tờ giấy ném vào mặt cô, « Cô muốn ly hôn phải không ? Ký tên. »
Thái độ so với hôm qua cứ như hai người.
Sanh Tiêu lui vào ghế sô pha, cô mất máu nhiều nên còn yếu, tay phải vô lực rũ xuống đùi, Duật Tôn ngồi xuống đối diện cô, « Tôi sẽ chô cô đủ tiền, đủ cho đến kiếp sau cô cũng không phải lo áo cơm. »
Y trông thấy tay cô, nhưng vẫn ném giấy tờ về phía cô, Sanh Tiêu liếc mắt, hừ, đúng là nhiều đến ghớm ghiếc, khóe miệng cô bật ra châm chọc, nhưng cô lại mở miệng nói, « Chút ít thế này đã muốn đuổi tôi đi sao? Ít nhất phải hai trăm triệu (tệ). »
Cô không thấy tiền ít, ngược lại cô bất ngờ vì sự hào phóng của Duật Tôn, nhưng cô hiểu rõ cô trong mắt y là người như thế nào.
Quả nhiên, y nghe xong thì nhíu mày, lộ rõ khinh bỉ nhưng vẫn hào sảng đáp « Được. »
Điều kiện duy nhất của y là cô phải chuyển ngay ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng. Y là người cao ngạo, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô đòi ly hôn trước.
Lúc ra đi, Sanh Tiêu mang tất cả những gì cô có thể mang được theo, đồ trang sức, châu báu, quần áo hàng hiệu mà Duật Tôn mua cho cô, chiếc vòng cổ « Lệ nhân ngư » vốn cất trong két bảo hiểm cũng được cô đeo lên cổ.
Tay phải không cử động được, nên tay trái kéo tất cả hành lý, những thứ đó thật sự rất rất nặng, hệt như nội tâm cô bây giờ.
Sanh Tiêu xuống lầu, Mạc Y và Duật Tôn còn đứng ở ban công. Y vẫn lạnh lùng như xưa, từng đã, y muốn có cô vì dục vọng ân ái, hôm nay, vị trí ấy đã có người thay thế, y còn giữ cô lại làm gì ?
« Tôn, anh ly hôn thật hả ? » Mạc Y dồn dập hỏi y, nào có ai không biết ả là người tình mới của y, được hưởng ngàn vạn yêu chiều.
Màu đỏ của rượu nho bắt gặp ánh sáng phát ra rực rỡ đê mê, theo động tác ưu nhã của y mà trượt vào trong miệng, y xoay người khẽ hôn lên trán ả, «Không phải là vì em hay sao ? »
Rượu hôm nay làm y nghẹn, ánh mắt Duật Tôn dừng lại ở bóng hình ngày một khuất xa, chẳng hiểu sao lại có cảm giác lạc lối khó hiểu.
Y từng đã nói, Mạch Sanh Tiêu, đôi tay của em, là dành để đánh đàn dương cầm, không phải để giặt giũ nấu cơm.
Cô không trả lời, thầm nghĩ, Duật Tôn, chẳng lẽ anh không hiểu ?
Tôi đương nhiên có thể ngồi trong khán phòng rộng lớn, tao nhã đành đàn, làm người phụ nữ quý phái mà anh muốn, nhưng rốt cuộc anh vẫn không hiểu được lòng tôi, giặt giũ nấu cơm là sự thành công của phụ nữ, là việc chỉ có vợ mới làm được.
Cho tới khi ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, cô yêu người ấy, nhưng người ấy không hiểu, là bởi vì yêu nên mới chọn ly hôn.
Mạch Sanh Tiêu lẳng lặng đi trên đường, tới tận khi tình yêu trở thành thất vọng, thất vọng hóa thành chiếc bóng cô đơn.
Cô định tìm một khách sạn ở tạm, chỗ này ở gần đỉnh núi, cách đây không xa hẳn là có một khách sạn, ngày trước Duật Tôn từng đưa cô tới.
Vali rất nặng, sớm biết như vậy cô đã gọi xe tới, đoạn đường này vắng vẻ đèn đường chỗ sáng chỗ không, Sanh Tiêu lấy điện thoại định gọi xe, ngón tay vừa ấn vào bàn phím đã bị một gậy đánh trúng.
Không kịp kêu ra tiếng, đã bị người ta xô vào rừng cây ven đường, đầu đau muốn nứt, lấy tay sờ, chạm phải toàn là máu.
« Các người…… »
«Chính là cô ta ! »Sau lưng cô là ba gã trai lực lưỡng, một tên giằng lấy hành lý trên tay cô, đổ quần áo ngay tại chỗ để tìm chi phiếu, « Đối phương nói, còn chiếc vòng Lệ nhân ngư đeo trên cổ cô ta nữa. »
Nghe vậy tên còn lại tiến lên, cô chẳng còn sức để chống cự, để kệ hắn xé cổ áo giựt lấy chiếc vòng kim cương, « Đáng khen, thật quá xa xỉ… »
Lệ nhân ngư mất tích hơn 100 năm ở trong tay cô, người biết chỉ có cô và Duật Tôn.
Mấy người kia nhét hết đồ đạc của cô lại va ly, tên vừa xé cổ áo cô ngồi xổm hẳn xuống, ánh mắt tục tĩu nhìn cô, cặp mắt kia ngay trong đêm tối còn phát ra bẩn thỉu, « Nhìn có vẻ xinh đấy, hay là chúng ta lần lượt… »
« Câm miệng ! » Tên cầm va ly đập vào gáy tên vừa nói quát, « Cấm có làm to chuyện, cầm tiền, đủ cho mày chơi gái thỏa thích, đi mau !! »
Tên còn lại ghé tai Mạch Sanh Tiêu, « Chớ trách chúng tôi, chúng tôi làm thay người khác. » Nói rồi, rút con dao trong túi quần ra, dùng sức cứa vào cổ tay phải của cô.
Ba người đó vội vã rời đi, cuối cùng chẳng để lại cho cô một thứ gì, tiền hay vật, đều mang đi hết.
Sanh Tiêu nằm trên bãi cỏ đầy bùn, trên đầu là chiếc đèn đường ánh sáng leo lét, lá cây rụng cắt ngang những chùm sáng yếu ớt khiến nó chỉ còn là những tia đèn rơi rớt vương vãi, cô cử động tay phải, như cũ, năm ngón tay không cử động.
Đầu đau, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Lần đầu tiên cô đi theo Duật Tôn đã hiểu được một điều, y là người cô không trêu nổi, cô bất chấp sống chết, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục hôm nay.