Sao mợ Hai lại biết được chuyện này, không đúng vừa rồi mợ Hai nhà ông đâu có lên đây sao mà biết được vậy. Đúng là phụ nữ có giác quan thứ sáu mà, đón chuyện như thần vậy.
Ông không nghỉ gì thêm, bèn đi gõ cửa phòng cắt ngang cuộc vận động mạnh hăng hái của hai con người bên trong phòng: ” Cậu Hai, mợ Hai vừa về đến có bảo tôi chuyển lời đến cậu. “
Nghe vậy, người đàn ông bên trong phòng ngừng công việc đang làm dang dỡ cửa mình, khàn giọng hỏi lại: ” Cô ấy bảo ông chuyển lời gì cho tôi? “
Quản gia Châu hắn giọng, khẽ trần thuật lại lời của cô: ” Cậu Hai, mợ Hai nói Bảo nếu được thì kí vào giấy ly hôn đi. Đừng có làm trò mèo sao lưng tôi. “
Khi nghe thấy câu đó, gương mặt Triệu Hàn Lâm xám xịt, cũng ngưng luôn mọi hành động hiện tại của bản thân đang làm.
Hắn ta không ngờ rằng cô đã biết, mà là biết được hắn đã làm chuyện gì sau lưng cô.
Cô gái dưới thân hắn lúc này từ trong đê mê sung sướng dần dần tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn anh kiều mị lên tiếng: ” Anh Lâm, anh làm sao thế? Hay là em không đủ làm anh sung sướng vậy? “
Vừa nói, cô ả đưa tay ra chạm vào cậu bé của hắn ta, nhưng chưa kịp đụng đến thì thấy sắc mặt không mấy vui vẻ của hắn ta làm cô ả run rẩy.
Hắn ta nhìn cô ả dưới thân liền khàn giọng quát: ” Cô cút đi. “
Dứt lời anh cũng bước xuống giường tắm rửa rồi rời khỏi phòng ngủ của mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi đến trước cửa phòng ngủ của cô.
Trong lúc hắn ta đang do dự có nên mở cửa phòng cô hay không thì bên trong nghe thấy âm thanh mở cửa.
Đập vào mắt của cô là ông chồng hờ, nhìn lên xuống một lần chỉ cười nhạt xem ra hắn ta vừa mới “vận động mạnh” đây mà.
Cô dựa lưng lên cửa phòng ngủ nhìn hắn ta, giọng không mấy lạnh nhạt hỏi: ” Sao anh lại ở đây? Không ở cùng cô thư ký của mình à? “
Hơi thở hắn có chút rối loạn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm hắn rất muốn hôn cô mấy ngụm, trầm giọng né tránh câu hỏi của cô: ” Khuya rồi sao em chưa ngủ? “
Cô chỉ im lặng nhìn hắn, không biết nên cười hay nên khóc đây, nhưng nếu hắn đã tới đây rồi thì chi bằng giải quyết một lần vậy: ” Hàn Lâm, cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, không mấy chúng ta nên chia tay trong im đẹp đi. Nếu có như thế, anh cũng có thể kết hôn với người mình thích còn tôi cũng vậy. “
Triệu Hàn Lâm như ngừng thở, anh không ngờ cô lại có thể nói ly hôn một cách nhẹ nhàng như thế: ” Lý do. “
Vương Tuyết Băng rủ mắt xuống, cô chỉ muốn tiếp tục ước mơ của bản thân, không muốn tốn thời gian cho cuộc hôn nhân không tình yêu này.
Được, nếu hắn đã muốn lý do vậy cô sẽ nói vậy: ” Anh thử nghĩ xem, hôn nhân của hai chúng ta đã kéo dài hai năm ba tháng mười bốn ngày. Vậy anh đã về căn nhà này được mấy lần trừ những lần anh say xỉn? Không chỉ có như thế, anh ra ngoài đàn đúm, rượu chè bê tha nay cô này mai cô khác. Còn hôm nay anh lại đưa phụ nữ về nhà mà vận động mạnh, anh nghĩ lại xem nếu đã không yêu vậy chi bằng chúng ta nên kết thúc cuộc hôn nhân này đi. “
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô lại nói nhiều đến như vậy, nhưng không có nghĩa là cô dễ mềm lòng.
Triệu Hàn Lâm không biết nên giải thích với cô thế nào, đúng thật là anh đưa đàn bà về nhà lại còn vận động mạnh, nhưng anh không ngờ cô lại biết rõ như thế.
” Được, anh đồng ý ly hôn với em. Tài sản sẽ chia đôi xem như là anh bù đắp cho em được chứ? “
” Không cần đâu. ” Vương Tuyết Băng lắc đầu, cô không muốn dính dáng vào hắn ta cũng như là tài sản của hắn.