Có chỗ lợi tất có chỗ hại, vốn dĩ hắn còn muốn tìm hai con đỉa giúp hắn hút máu bầm trong miệng vết thương một chút, sau đó phơi khô đỉa rồi mài thành bột để trị liệu cho vết thương, đỉa cũng có hiệu quả đối với việc chữa xương gãy, bây giờ thì khả năng này cũng mất.
Nghiêm Mặc nâng nửa người lên, co lại cái chân phải bị thương, cúi đầu liền nhìn thấy con bọ giáp xác màu đen kia đã chui được một phần thân thể vào trong vết thương của hắn.
Hắn không trực tiếp dùng ngón tay kéo ra, mà ngắt một cọng cỏ cứng, dùng như mũi dao, bất chấp mà cắt mớ thịt thối của mình, khoét được con bọ còn đang chui vào trong mớ thịt ra.
Mùi máu tươi bốc lên, Nghiêm Mặc thò tay vào trong nước, vươn xuống dưới dáy nước, sục soạt bên dưới một lúc, rồi nắm một mớ cát vàng pha lẫn bùn ra, đắp vào trên vết thương.
Đây là phương pháp cầm máu đơn giản nhất, cũng bất đắc dĩ nhất.
Khều hết đám sâu nhỏ trên vết thương ra, chỉ để lại mớ giòi trắng ăn thịt thối, lũ ruồi nhặng xung quanh hắn cũng không quan tâm, có muốn quan tâm thì tạm thời cũng không quản được. Khóe miệng Nghiêm Mặc khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Thả lỏng chân, Nghiêm Mặc lần nữa nằm úp sấp bên vũng nước dùng hai tay vốc nước, cát trong nước rất nhiều, nếu muốn lọc hết thì cho dù dùng dụng cụ cũng phải tốn cả ngày.
Loại nước có hàm lượng cát quá nhiều này mà uống vào bụng, cho dù có thể giải khát nhất thời, thì không được một chốc cũng sẽ càng khát hơn, nhưng hắn nhịn không nổi nữa.
Bây giờ chết khát, hay là lát nữa chết khát? Chết khát, hay là uống nguồn nước không sạch sẽ dẫn đến nhiễm bệnh mà chết?
Nghiêm Mặc tìm một chỗ thoạt nhìn coi như sạch sẽ, dùng tay lùa lùa lớp cát bụi có thể thấy bằng mắt thường trôi trên mặt nước, sau đó bụm hai tay lại, liếm liếm môi, nâng lên uống.
Ngụm nước mang chút mùi lạ chảy xuống cổ họng, cả người cũng dễ chịu hơn, cho dù nước rất khó uống, nhưng hắn vẫn uống hết ngụm này tới ngụm khác, chẳng những có thể giải khát, mà còn tạm thời no bụng.
Uống nước xong, hắn ngồi tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn cố gắng quên đi đau đớn trên chân, dù sao bây giờ hắn cũng không có biện pháp trị liệu nào tốt hơn.
Duỗi đầu ra nhìn mặt nước, trên bóng nước phản chiếu hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy bộ dáng mình.
Quả đầu rối tung như ổ rơm, tóc không dài lắm, da đầu ngứa muốn chết, không biết trong đấy nuôi được bao nhiêu con rận rồi.
Sờ sờ mặt, cũng khá trơn bóng, cằm không có râu, tuổi tác xem ra không lớn lắm, lại đánh giá da dẻ với xương cốt, Nghiêm Mặc đoán cái thân thể này của mình chắc chỉ mới từ mười hai đến mười sáu tuổi. Tại sao lại không chắc chắn, thứ nhất là vì hắn không thấy rõ mặt mũi mình ra sao, thứ hai là vì hoàn cảnh đặc biệt của nơi này, chỉ nhìn da dẻ thôi chắc chắn sẽ đoán không trúng, mà từ trước đến giờ, những người sinh sống ở vùng sa mạc luôn dậy thì sớm, cho nên hắn không có cách nào đoán được độ tuổi chính xác của mình.
Nếu có một con dao thì tốt rồi, thêm một cái bật lửa nữa lại càng tốt.
Nghiêm Mặc nghiêm cấm không cho mình có những suy nghĩ này, khi muốn một thứ gì đó, liền sẽ muốn càng nhiều thứ hơn nữa. Mà hắn bây giờ, ngoại trừ bên hông có một cọng dây thừng và một cái bọc dùng để che ‘thằng nhỏ’ ra thì không còn gì sất.
Mà cọng dây thừng lẫn cái bọc đều bện bằng cỏ, bởi vì hắn bò lê trên nền cát, sợ ‘thằng nhỏ’ của hắn bị thương, mà phải tạm thời ngắt thêm cỏ dại độn vào, có điều mớ cỏ đó cũng chẳng thoải mái gì cho cam, tuy ít ra ‘thằng nhỏ’ của hắn không phải trực tiếp cọ xuống mặt đất, nhưng cọng cỏ cứng còng gai gai chọt tới chọt lui cũng đủ khiến hắn phát đau.
Nghiêm Mặc nghĩ rất có thể mình bị người ta vứt bỏ, bởi vì thương thế, hắn không có khả năng đi đường, lại còn nhiễm bệnh, có lẽ người vứt bỏ hắn cũng không cho rằng hắn có thể sống sót, mà lý do vì sao trên người hắn ngay cả một bộ đồ cũng không có, đại khái chắc là kẻ vứt hắn cảm thấy nếu hắn đã sắp chết thì còn cần gì những vật ngoài thân đó, nên hắn bị lột sạch sẽ.
Nếu suy đoán này của Nghiêm Mặc là đúng, vậy dân cư một nơi mà ngay cả cái quần cho người chết bận cũng không có, thì cũng hiểu bọn họ bần cùng tới cỡ nào.
Đương nhiên, hắn cũng có nghĩ đến trường hợp tốt lành hơn, thí dụ như cái thân thể này bị bắt cóc, kẻ bắt cóc phát hiện hắn sắp chết liền dứt khoát vứt bỏ hắn, vì không muốn để lại manh mối cho cảnh sát phát hiện, nên ngay cả quần áo cũng lột sạch.
Đương nhiên nếu suy đoán này đúng, vậy thì ít ra hắn còn có khả năng ở xã hội hiện đại.
Nhưng mà!
Nhìn mớ da thịt bị phơi đen sì sì này đi, tuy rằng không phải là người da đen bẩm sinh, nhưng cũng không có chút gì là giống dân da vàng.
Hai bàn tay bàn chân thô ráp, vừa nhìn là biết đã phải làm rất nhiều việc, lòng bàn tay chẳng những có một đống vết chai, mà sờ lên còn rất thô sần, như thế này trông giống cậu ấm nhà có tiền sẽ bị người ta bắt cóc lắm sao?
Cho nên hắn nhất định đã tới một nơi cực kỳ nghèo khó, người dân còn rất hung hãn, không hung hãn thì sao lại vứt một đứa nhỏ còn chưa chết chứ? Nói không chừng người nơi này ngay cả pháp luật là cái gì còn không biết, hoặc đơn giản đây là trại tập trung của một đám tội phạm cực kỳ hung dữ.
Mà bất luận là cái nào, cũng đều vô cùng gay go.
“Ầy!” Nghiêm Mặc buồn bực kêu một tiếng, lần nữa chui đầu vào vũng nước, lần này không phải để hạ nhiệt, mà là để gội đầu.
Da đầu hắn ngứa muốn chết rồi, hắn thậm chí có thể cảm giác rõ ràng đám rận đen đen đang cắm răng vào da đầu hắn mặc sức mà hút máu.
Nếu trên tay hắn có dao, hắn nhất định sẽ cạo trọc đầu!
Nghiêm Mặc nhấc đầu ra khỏi vũng nước, cuối cùng da đầu cũng không ngứa kinh khủng như lúc nãy nữa.
Bây giờ hắn mới bắt đầu suy xét làm thế nào để sống sót.
Đầu tiên, hắn cần phải cẩn thận dò xét cái đầm cỏ không lớn mấy này một lần, nói không chừng có thể tìm được một vài cây thuốc dùng để cầm máu hay giảm nhiệt.
Nếu có thể tìm được vài nhánh cây cứng chắc thay thế cho bụi cây thì tốt, như vậy hắn có thể nẹp cố định chỗ xương gãy lại rồi băng bó.
Tiếp theo, hắn cần vũ khí phòng thân, trời đã sắp tối, lũ động vật hoạt động về đêm sẽ rục rịch, nơi này rất nhanh sẽ tụ tập đầy những động vật hoang dã đến uống nước. Nếu hắn không thể rời khỏi trước khi trời tối, như vậy không có vũ khí hay lửa để phòng thân thì ngoại trừ chờ bị chúng nó ăn ra hắn sẽ không còn kết cục nào khác.
Vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nơi này mặc dù có nước, nhưng quá nguy hiểm.
Nghiêm Mặc nhìn quanh đầm cỏ, không thấy loại thực vật hay bụi cây nào khác, chỉ có cỏ dại là nhiều.
Nhìn chằm chằm bủi cỏ dại tương đối rậm rạp, Nghiêm Mặc nằm sấp xuống, dùng hai tay bò về phía trước, hy vọng có thể tìm được vài cây thuốc hữu dụng.
Đột nhiên! Một cây gậy gỗ màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Nghiêm Mặc sửng sốt, sau đó mừng như điên, có người!
Tên thanh niên đứng sau lưng Nghiêm Mặc dùng cây giáo chặn đường hắn, ánh mắt quét một vòng trên tấm lưng thiếu niên, còn đặc biệt nhìn gò mông có chút thịt kia nhiều hơn vài lần.
Người nọ đưa tay xuống xoa xoa thứ giữa háng mình, đang cân nhắc xem nên ‘dập lửa’ trước hay là trực tiếp mang người về làm thịt.
Thằng nhóc này bị thương nặng như vậy, tám phần là sắp chết rồi, dù không chết thì cũng tàn phế, mang về chỉ tổ lãng phí thức ăn.
Nghiêm Mặc cố gắng nâng nửa người trên dậy, quay đầu lại nhìn người đứng sau lưng.
Lúc Nghiêm Mặc thấy rõ diện mạo người phía sau. Tên đó cũng thấy rõ mặt mũi Nghiêm Mặc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được rửa ráy sạch sẽ, vừa nhìn liền biết đây là một thằng nhóc thành thật.
Tim Nghiêm Mặc rụng lộp bộp trong lòng, cái tên này tuyệt đối không phải kẻ hiền lành, ánh mắt đánh giá đó nhìn hắn như đang nhìn một miếng thịt.
Hơn nữa đây là dã nhân có đúng không?
Cho dù tướng tá người này có tốt tới cỡ nào, cũng không thể che giấu hết hơi thở ngang tàng khát máu trên người hắn, huống chi trên mặt hắn chẳng những có hình xăm, mà phần eo còn quấn một tấm da thú.
Người hiện đại ai lại ăn mặc như vầy?
Nghiêm Mặc cảm nhận được sát khí, đối phương muốn giết hắn!
Cơ hồ là ngay khi tên thanh niên muốn xuống tay giết người, Nghiêm Mặc lập tức bày ra nụ cười hàm hậu nhất của hắn từ trước tới nay để lấy lòng.
Tên thanh niên đã duỗi tay đến trên cổ Nghiêm Mặc thì dừng lại, hắn vốn nghĩ sẽ trực tiếp vặn gãy cổ thằng nhóc này, tuy rằng hắn rất muốn ‘bắn’ một phát ở đây trước khi mang về, nhưng đã trễ, mặt trời sắp xuống núi, hắn còn phải trở về bộ lạc, cái đầm cỏ này cũng không an toàn.
“Anh trai, cho tôi một miếng cơm ăn đi, tôi làm trâu làm ngựa cho anh, được không?”
Tên thanh niên nghe không hiểu Nghiêm Mặc nói gì, nhưng hắn rất có hảo cảm với nụ cười hàm hậu treo trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Hay là mang về nuôi ta? Tàn phế không làm việc được thì hắn cũng có thể ‘dùng’, ‘dùng’ hỏng rồi thì vừa hay làm lương thực dự trữ cho mùa đông luôn.
“Anh trai, nhà tôi không có ai khác, chỉ cần anh chịu cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh tận tình.”
Giọng nói nghe cũng không tồi, chắc lúc làm tình nghe tiếng nó khóc lóc cũng sẽ kích thích lắm.
“Anh trai này……” Câu thứ ba Nghiêm Mặc còn chưa kịp nói xong, đã bị tên thanh niên dùng một tay chặt vào gáy, ngất xỉu.