Tôi gọi điện cho bạn thân: “Tớ chia tay rồi, đêm nay đi ra ngoài chơi!”
2
“Cậu đá anh ta à? Hứa Ý Hoan, cậu không biết tốt xấu gì cả.”
Bọt rượu trong ly đứa bạn thân mém nữa bay lên mặt tôi, cô nàng căm giận nói: “Giang Chấp ấy hả, năm nhất thì nổi tiếng ở trên page tỏ tình, thành tích tốt, học bổng toàn phần, không có sở thích xấu nào cả, thế mà cậu đá anh ta?”
Tôi gật đầu, tức giận nói: “Đẹp trai thì đã sao? Thành tích tốt thì thế nào? Chỉ nhìn được chứ đâu ăn được, tớ quản anh ta thì thế nào!”
“Giang Chấp lần đầu yêu đương, không biết gì không phải là chuyện bình thường sao?”
Bình thường cái búa.
Anh không muốn làm thì có.
Cơ bụng thì không cho xem, tay cũng chả cho nắm, cho dù không cho ôm, nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ.
“Nhưng mà Hoan Hoan, ” cô bạn nhấp một ngụm rượu, hỏi: “Cậu thật sự bằng lòng sao? Cậu theo đuổi anh ta lâu như thế, bây giờ ai mà chẳng biết chuyện của các cậu, kết quả mới nửa năm, thì chia tay.”
“Khá lãng phí, phải không?”
Tôi cụp mắt, cảm thấy khó chịu, “Nói thật, tớ cảm giác anh ấy cũng không thích tớ, cậu xem từ lúc chia tay đến giờ, anh ấy cũng chưa hề gọi tớ…..”
“Reng ring rang ——”
Điện thoại đổ chuông.
Là Giang Chấp.
Cô nàng cười xấu xa “Nhìn đi, đôi bạn trẻ, đầu giường cãi nhau cuối giường cãi nốt.”
Tôi đỏ mặt một lúc rồi trả lời điện thoại, chưa kịp nói chuyện thì một giọng nói to rõ khác vang lên từ ống nghe:
“Quần áo em tối hôm qua chưa giặt, quay lại lấy đi, còn có đống chai lọ kia nữa, chiếm diện tích lắm, em……”
“Tôi từ bỏ!”
Tôi cầm điện thoại liền gào: “Giang Chấp, anh ném hết đi, tôi không cần anh, tôi chán anh rồi!”
Tôi cúp máy, lúc này hốc mắt đỏ hoe.
Giang Chấp không cần tôi nữa.
Cô nàng im lặng, rót cho tôi ly rượu, cũng mắng một tiếng: “Đàn ông ch.ó.”
Tôi chặn Giang Chấp, hơn nữa xóa hết thông tin liên lạc, quay người bước lên sàn nhảy.
Trong quán bar xa hoa truỵ lạc, tâm trạng lên men theo không khí.
Ngoại hình của tôi không tệ.
Ngoài ra, còn có tên trong danh sách trên page tỏ tình.
Nhưng theo lời của cô nàng, bộ dáng tôi trong sáng, đôi mắt hạnh ngây thơ, khiến người ta cảm giác tôi dễ theo đuổi.
Thế là tôi nhanh chóng nhảy mặt đối mặt với một người đàn ông.
“Sao ở một mình vậy?” Hắn cười hỏi.
“Bạn tôi ở đằng kia.”
Tôi đáp, nhưng mắt chợt nhìn qua hắn, nhìn thấy một người.
Người kia…… Sao giống Giang Chấp vậy