Khi về đến nhà ông nội chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Trên khuôn mặt nhăn nhúm của ông vẫn còn mang nụ cười, chết trong lồng ngực non trẻ của Lý Dục Thần.
Sau đó anh được Côn Luân tiên nhân Vân Dương Tử đi ngang qua dẫn đến đỉnh Thiên Đô của núi Côn Luân.
Đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ anh đã sớm lột xác, chỉ còn thiếu một chút đã có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đi theo con đường trường sinh bất tử.
Sư phụ nói nếu bước vào cảnh giới Tiên Thiên ở độ tuổi này thì anh sẽ là người đầu tiên trong năm trăm năm qua.
Nên xuống núi kiếm thêm kinh nghiệm, đến thế gian tìm cơ duyên đột phá Tiên Thiên.
Sư phụ còn nói tiên nhân đều ở trong núi không phải vì trong núi tốt.
Mà là vì thế gian rất hút hồn.
Chuyện đầu tiên khi Lý Dục Thần quay lại thành phố Hoà là đến nhà họ Lâm để từ hôn.
Dù nhà họ Lâm là nhà giàu nhưng anh đường đường là đệ tử của Thiên Đô, Vạn Tiên Môn, sao có thể khom lưng uốn gối ở rể nhà giàu được?
Huống hồ chuyện có hôn ước từ bé này thật sự quá phong kiến cổ hủ.
Đang trong độ tuổi trẻ trung lại bị trói buộc bởi một hôn ước, chờ đợi một người chưa từng gặp mặt, đều không công bằng cho cả đôi bên.
Nên Lý Dục Thần quyết định sẽ từ hôn.
Từ hôn cũng coi như cắt đứt duyên trần, khiến đạo tâm kiên định hơn, nói không chừng sẽ có thể đột phá luôn.
Đương nhiên Lý Dục Thần cũng lo lắng lỡ như người ta không chịu từ hôn thì sao?
Dù sao cũng khiến người ta đợi mười tám năm rồi.
Mười tám năm trước anh không từ chối, bây giờ mười tám năm trôi qua, con gái nhà người ta đã trưởng thành thì anh đột nhiên nói muốn từ hôn, dường như hơi khó ăn nói.