Nhưng tình huống lần này không giống, Lương Thuỷ kiên trì: “Cô giáo nói rồi, không được tụt lại phía sau.”
Tô Khởi dẩu môi, bỗng nhiên nhảy ra khỏi hàng. Lương Thuỷ và Lâm Thanh ngạc nhiên nhìn cô bé. Lý Phong Nhiên không chớp mắt. Lộ Tử Hạo kích động nói: “Wow!”, nhưng cậu không nhúc nhích.
Bốn đứa trẻ đưa mắt nhìn Tô Khởi, chúng xếp thành một hàng thẳng tắp, còn cô bé là một điểm ở ngoài hàng.
Tô Khởi đắc ý, nâng cằm: “Ai trong các cậu sẽ đi méc cô giáo?”.
Không ai trả lời.
Lương Thuỷ nói: “Tớ!”
Thật ra Lương Thuỷ đã sớm muốn nhảy khỏi hàng, nhưng Tô Khởi thực hiện đầu tiên, nếu cậu cũng nhảy thì chính là học theo Tô Khởi. Cậu thay đổi suy nghĩ, cậu phải giữ vững đội ngũ, đại diện cho uy quyền.
Lương Thuỷ chỉ vào Tô Khởi, nói: “Cậu, trở về hàng.”
Lý Phong Nhiên, Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo đứng thẳng hàng nhìn Lương Thuỷ – trên tay áo cậu có treo huy hiệu đội trưởng.
Tô Khởi: “Không.”
“Tớ là tiểu đội trưởng!”
“Tiểu đội trưởng ghê gớm lắm sao?” Tô Khởi chỉ vào vạch đỏ trên vai áo Lương Thuỷ, nói, “Cậu chỉ có một vạch đỏ, người khác có đến 3 vạch lận!”.
Lương Thuỷ đỏ mặt tức giận. Cậu cởi một bên dây cặp, định lấy giấy bút, nói: “Tớ sẽ ghi tên của cậu.”
Lương Thuỷ còn chưa kịp mở dây kéo cặp đã bị Tô Khởi đẩy một cái, Lương Thuỷ lảo đảo rời khỏi hàng.
Vậy là biến thành một đường thẳng có hai điểm ngoài hàng.
Ba học sinh đang xếp hàng thẳng tắp cùng nhìn chằm chằm hai điểm ngoài hàng Tô Khởi và Lương Thuỷ. Tất nhiên là không khí giữa hai cái điểm nhỏ này đang vô cùng căng thẳng.
Lâu rồi Tô Khởi và Lương Thuỷ không đánh nhau. Vì cả hai đều là học sinh tiểu học rồi, theo luật thì học sinh tiểu học không được đánh nhau.
Là một tiểu đội trưởng nên Lương Thuỷ nhịn xuống. Cậu bé xoay người trở về hàng, nhưng Tô Khởi lại bắt lấy cậu, không cho cậu trở về. Lúc cả hai giằng co, Tô Khởi dưới tình thế cấp bách dùng tay đánh vào đầu Lương Thuỷ.
Ready ——go!
Hay lắm, một đường thẳng tắp còn lại cũng tan rã, ba người Lý Phong Nhiên ôm hai người bạn, kéo họ ra.
Tất nhiên, phần còn lại cũng không thành một hàng nữa.
Lương Thuỷ tức giận lắm rồi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không đi, giận dữ nhìn Tô Khởi.
Tô Khởi cũng biết mình có hơi quá đáng, lén nhìn Lương Thuỷ. Mặt cậu bé đen thui, giận đến hai bàn tay nắm thành nắm đấm.
“Thuỷ Tạp, tớ sai rồi, tụi mình về nhà nha.”
Lương Thuỷ không để ý đến cô bé.
Cô bé cúi đầu nắm quai cặp, không biết nên làm gì bây giờ.
Lương Thuỷ không đi, những bạn nhỏ khác cũng không thể bỏ cậu bé mà đi, lại nhìn chằm chằm Lương Thuỷ.
Con ngươi Tô Khởi bỗng nhiên chuyển động. Cô bé đứng thẳng người, cười tủm tỉm nói: “Tụi mình chơi kéo búa bao nhé, ai thắng thì được đi.” Sau đó nhanh nhẹn nói, “Kéo búa bao!”
Cô bé xoè tay phải, nhanh chóng ra “bao”. Lương Thuỷ căn bản không phản ứng lại Tô Khởi, tay hình “búa” đứng yên tại chỗ.
“Tớ thắng!!” Tô Khởi đã mặt dày tới độ không có cảnh giới, bước nhanh một bước về phía trước.
Lý Phong Nhiên: “……”
Lâm Thanh: “……”
Lộ Tử Hạo: “……”
Mặt Lương Thuỷ càng đen hơn nữa.
“Kéo búa bao!” Tô Khởi lại ra bao, Lương Thủy vẫn không nhúc nhích, tay nắm chặt.
“Tớ thắng nữa rồi!”
Cô bé bước một bước lớn. Tới ván thứ ba, cô bé lại giở chiêu cũ: “Kéo búa bao!”
Lương Thủy không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên ra “kéo”, bước một bước về phía trước, tức giận nhìn chằm chằm Tô Khởi.
Cậu vẫn còn tức giận đấy nên không nói gì, chỉ có Tô Khởi vui vẻ ra hiệu lệnh: “Kéo búa bao!”
Cả hai cứ một người vui vẻ cười haha một người bất mãn, cậu một bước tớ một về hướng nhà mình.
Lý Phong Nhiên: “…….”
Lâm Thanh: “…….”
Lộ Tử Hạo: “…….”
Lộ Tử Hạo hưng phấn: “Lý Phàm [5], tụi mình chơi không?” Cậu bé nói nhanh quá, gọi Lý Phong Nhiên thành “Lý Phàm”, còn Lộ Tử Hạo thì gọi thành Lộ Tạo.
[5] Lý Phong Nhiên /Li Feng Ran/ nói nhanh thì thành Lý Phàm /Li Fan/, Lộ Tử Hạo (Lu Zi Hao) nói nhanh thì thành Lộ Tạo /Lu Zao/.Lý Phong Nhiên lắc đầu, đeo cặp chậm rãi bước về phía trước.
Lộ Tử Hạo nhìn Lâm Thanh đầy mong đợi, chà chà tay muốn thử. Lâm Thanh có chút sợ thua nhưng vẫn gật đầu: “Được thôi.”
Mặt trời ngã về phía Tây, đường về nhà yên tĩnh, chỉ lần lượt vang lên tiếng “Kéo búa bao.”
Sau khi chơi xong thì cả bọn về nhà, khi chỉ còn lại nhóm năm người thì tự động tản ra ai về nhà nấy.
Tô Thất Thất tò mò với tất cả mọi thứ trên đường. Cô bé hái hoa bên ven đường, bứt đi nhuỵ hoa, làm thành trang sức cài lên tai, còn làm cho Lâm Thanh một đôi nữa. Lô Tử Hạo thì cái gì cũng muốn thử, cũng bắt chước cài hai bông hoa lên tai cho Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên xem, khiến cả hai cười không ngừng.
Khi hoa bóng nước nở, Lương Thuỷ sẽ hái bông hoa nhỏ nhất, hút một ngụm từ gốc. Khi nếm đến phần mật hoa ngọt nhất, bốn cái đầu nhỏ còn lại thò tới, mỗi người đều muốn thử. Thường thường cuối cùng đến lượt của Lý Phong Nhiên thì không còn hương vị gì nữa.
Lương Thuỷ liền nói: “Tô Thất Thất, cậu có biết bớt lại hay không? Lần nào cậu cũng là người đầu tiên, lần này đổi thành Lý Phàm.”
Lý Phong Nhiên nói: “Không sao, có vị ngọt mà.”
Khi ấy, gia đình của họ không hề dư dả. Mỗi ngày chỉ được năm mươi xu để ăn vặt. Tuy vậy, cậu mua một hộp tiên đan, tớ mua năm cây kẹo mạch nha, cậu ấy mua một túi thịt cay, cậu ấy mua năm viên kẹo cao su, còn cậu ấy mua năm bịch đá. Hợp lại chia sẻ cho nhau là có thể ăn trên đường về nhà.
Có một thời gian, cả bọn say mê nhặt miếng sắt và chai nhựa trên đường. Vào mùa hè, cả bọn còn học được rằng, khi cảm thấy thu gom được một số lượng nhất định có thể đem bán lấy tiền.
Các bà mẹ thường xuyên phát hiện ra “rác” như vỏ côn trùng, đinh sắt vụn dưới giường của con mình, không tránh khỏi dạy dỗ vài câu. Nhưng bọn trẻ phản ứng rất kịch liệt, xem đống sắt vụn đó như bảo bối, nói rằng cả bọn muốn kiếm ra tiền.
Sau khi các bà mẹ Trình Anh Anh, Khang Đề, Phùng Tú Anh và Thẩm Huỷ Lan bàn bạc xong, cuối cùng quyết định mặc kệ bọn nhỏ. Đối với “bảo bối” trong mắt con cái đành mở một mắt nhắm một mắt vậy.
Chỉ là, cả bọn hào hứng thu gom cả một năm, ngoại trừ chai nhựa thì không bán được bảo bối nào nữa, nhất là vỏ côn trùng chất thành đống mỗi năm, nhưng cũng không có bác sĩ Trung Y nào đến mua như trong truyền thuyết thần kỳ nói cả.
Vậy mà họ vẫn nhiệt tình tìm kiếm những kho báu này trên đường về nhà, không hề thấy mệt, như thể không quan tâm đến chuyện tiền bạc ở cuối cùng.
Cả nhóm bắt bọ rầy và chuồn chuồn, còn bắt cả nòng nọc đem về nuôi, chờ bọn chúng lớn lên biến thành ếch nhảy đi.
Có lần cả nhóm góp tiền mua được một con vịt con màu vàng giá 1 tệ. Vịt con vẫy vẫy cánh nhỏ, đi sau cả nhóm về nhà.
Cả nhóm làm tổ cho vịt con, thay phiên chăm sóc, đào giun cho vịt con ăn.
Ngày qua ngày, vịt con ngồi trong hộp giấy, hộp chuyền từ tay Tô Khởi sang Lương Thuỷ, lại từ Lương Thuỷ sang Lý Phong Nhiên, cứ chuyền lần lượt như thế. Cho đến khi vịt con trưởng thành, bỗng nhiên một ngày nọ bay đi mất.
Lâm Thanh nói: “Chắc chắn bị người ta trộm mất rồi.”
Tô Khởi nói: “Có khi nào rơi vào mương chết đuối không.”
Lương Thuỷ nói: “Vịt biết bơi mà, đồ ngốc!”
Tô Khởi: “Nhưng dưới mương hôi lắm, nó chết vì hôi quá đó đồ ngốc!”
Lộ Tử Hạo: “Nhất định nó đã chạy tới chỗ đê lớn đón tụi mình tan học, nhưng thấy sông Dương Tử thì bơi đi rồi.”
Tô Khởi vui vẻ nói: “Vậy là vịt con sẽ bơi ra biển lớn đó!”
Lúc đó, cả bọn đang ngồi quanh chiếc bàn tre nhỏ ăn cơm.
Cả bọn cầm muỗng, tay bưng chén canh, gật đầu đồng ý.
Lý Phong Nhiên nhìn cánh vịt trong chén canh của mình, lại nhìn tô canh vịt hầm ở giữa bàn đã bị ăn một nửa, cũng yên lặng gật đầu theo.
___________________________
[Người lớn tâm sự (1)]Tô Miễn Cần: “Anh đang nghĩ, có nên từ chức không.”
Trình Anh Anh: “Nghĩ cái gì đó? Lỡ hôm nào được chuyển lên chính thức.”
Tô Miễn Cần: “Chuyển lên chính thức cũng không kiềm được bao nhiêu tiền. Nhân lúc còn trẻ, xông lên một lần? Bây giờ lộn xộn thế này, biết vậy lúc trước ở lại quên cho rồi. Haiz! Lúc trước dắt em đến Vân Tây còn nói cho em cuộc sống tốt.”
Trình Anh Anh: “Nỗ lực hết mình là được, phải có bao nhiên tiền mới là cuộc sống tốt chứ? Núi vàng núi bạc? Em thấy đủ xài là được.”
Tô Miễn Cần: “Lộ Diệu Quốc nói anh ấy chuẩn bị đến Thâm Quyến làm, đã liên lạc với nhà xưởng bên kia xong xuôi rồi. Anh nghĩ…”
Trình Anh Anh: “Nghĩ cùng đừng nghĩ! Em không muốn sống thủ tiết ở Vân Tây đâu. Với lại, em đẹp thế này, anh không sợ em hồng hạnh vượt tường hả?”
Tô Miễn Cần: “…..”
“Bốp!” Mông ai đó bị vỗ một cái.
Tô Khởi chui ra khỏi chăn: “Hồng hạnh vượt tường là gì vậy mẹ?”
Tô Miễn Cần: “…..”
Trình Anh Anh: “Con lo ngủ đi. Con nít con nôi mà nhiều lời vậy?”
Tô Khởi: “Không được nói chuyện thì miệng mọc làm gì chứ?”
Trình Anh Anh: “……”
Tô Khởi: “Nói không thắng con đúng không, hì hì.”