[*] 捕快 – Bổ khoái: Chức vụ chuyên truy nã, bắt người cho nha môn.
“Đồng sinh? Vậy thì là nam nữ hẹn hò trong miếu. Quả nhiên, người đọc sách Khổng – Mạnh nhiều quá, cơ mà lại không biết trời mưa hạn chế ra ngoài, cuối cùng mới bị sét đánh trúng.”
“Không, không phải! Sao huynh không chờ tôi nói hết lời vậy! Lần này không phải sét đánh mà là xác chết đó! Cậu ta nửa đêm bị chết thảm kỳ quái trong miếu!”
“Chết thảm kỳ quái?”
Nghe có vẻ đây là một hung án.
Người trên lầu đang bận việc gì đó nên cũng không lên tiếng.
Hình như người nọ đang suy nghĩ, tuy hiện tại chưa nhìn thấy người nhưng giọng nói ngái ngủ của hắn nghe rất khàn, nói xong còn ngã ngửa xuống đất ngáp một cái.
“Không đi, ban ngày không muốn ra ngoài, mắt tôi gặp ánh sáng sẽ khó chịu. Hơn nữa, huynh không thấy bên trong ấm sắc có cả đống thuốc à, tôi nói rồi, tôi bị bệnh cần đóng cửa nghỉ dưỡng mấy ngày, hai ngày tới tôi không muốn làm gì hết.”
“Bệnh, bệnh gì cơ chứ?” Người bạn kia hỏi.
“Hói đầu, liệt nửa người, còn có cả bệnh hủi nữa. Tốt nhất huynh nên cách xa tôi ra một chút, miễn cho bị lây nhiễm.”
Người hói đầu khai báo thành khẩn bệnh tình của mình.
Song lại khiến người bạn kia của hắn tức đến mức giậm chân cũng không chịu rời đi mà ngược lại, người nọ đi vòng vòng xung quanh hắn bắt đầu nói luyên thuyên: “Phú, Phú Sát Nhĩ Tế! Tôi thấy huynh không phải hói đầu mà là hỏng đầu rồi đấy! Huynh tha cho tôi được không! Ở Tùng Dương cũng chỉ có huynh là điều tra được chuyện này, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết lâu năm, huynh xem giúp tôi việc này nhé.”
“…”
“Tôi biết vì đôi mắt mà huynh không thích ra ngoài vào ban ngày, nhưng cái này là sáng nay vừa mới phát hiện trên núi, hiện trường và thi thể còn nóng hôi hổi, huynh đi liếc mắt nhìn một cái thử xem, lần này thôi, lần sau tôi không làm phiền huynh nữa, được không?”
“Há, lần này giúp huynh thì lần sau không làm phiền tôi hả, Trát Khắc Thiện?” Nghe hắn ta nói vậy, vị thám tử Phú Sát bèn mở mắt hỏi lại một câu.
Xem ra là bị bổ khoái nha môn này làm phiền nhiều lần nên hắn lập tức vùi đầu như gã đàn ông say rượu, suy tư một hồi bèn nói.
“Ừm… vậy huynh trả lời tôi một vấn đề trước. Lúc huynh mới đi vào có nhìn thấy tờ giấy Bí Mật Trong Bốn Câu Hỏi mà tôi viết không?”
“Có thấy, sao thế?” Trát Khắc Thiện ngơ ngác hỏi.
“Đề thứ nhất, án gạo thịt Lưu sinh, nếu là huynh thì huynh sẽ chọn cái nào?”
“Chọn… tôi chọn ất.”
“Ồ, tại sao?”
“Hơn nửa đêm, nhà nọ bán gạo lại thêm bán thịt nên hẳn sẽ có không ít ngân lượng, vậy nên mới khiến kẻ trộm xông vào nhà, đúng không?” Nom bổ khoái đại nhân cứ như người bình thường vậy.
“Sai, huynh đi được rồi.”
“Không phải ất hả?” Câu trả lời khiến người ta kinh ngạc không thôi.
“Chuyện này… sao vậy được? Huynh đừng có vì không muốn đi với tôi nên mới gạt tôi đấy nhé!” Trát Khắc Thiện không tin.
“Tôi nói rồi, huynh trả lời đúng thì tôi sẽ giúp huynh đến xem thi thể lần này, cơ hội của huynh đã hết, những chuyện khác tôi không muốn quản. Ngay cả quỷ chết oan nhập mộng mời tôi mà tôi còn không đi nữa mà lại.”
Đề bài cố ý làm khó dễ người ta, vị thám tử Phú Sát nói xong cũng hạ lệnh đuổi khách.
Trát Khắc Thiện cũng bó tay, hắn ta chỉ có thể cắn răng đi xuống lầu, chờ nghĩ cách khác rồi quay trở lại. Nhưng vừa định đi thì tên khốn quần áo xốc xếch đang trùm kín mặt kia lại gọi hắn ta lại, nửa tỉnh nửa mê, nhắm mắt chỉ dưới lầu: “À đúng rồi, huynh đi thì tiện thể mời người đang đứng dưới kia ra ngoài giùm luôn.”
Nói như dưới chân hắn mọc thêm đôi mắt vậy. Trát Khắc Thiện lập tức giật mình thò đầu ra xem.
Cách một cây cầu thang nhỏ, hai bên liếc mắt nhìn nhau.
Đồng thời hai người xa lạ cũng nhìn thấy mặt.
Đoàn Hào đứng bên dưới, y nghĩ có lẽ vừa ngay lúc bước vào thì người ta đã phát hiện ra mình rồi nên cũng không hoảng loạn. Sau lại đảo mắt một vòng rồi chắp tay nói: “Hai vị, tôi vô ý nghe trộm. Chỉ là trùng hợp vừa gõ cửa tiến vào thì phát hiện trên lầu có người đang nói chuyện nên không dám quấy rầy.”
“À, không sao đâu, tiên sinh đừng để ý, người bạn này của tôi chưa tỉnh rượu nên mới nói sảng như vậy. Cơ mà… chẳng hay tiên sinh đến đây làm gì đấy?”
Chắc có lẽ hắn ta thấy thân hình Đoàn Hào thon gầy, quần áo mộc mạc nên trông giống người đọc sách, nhưng vết sẹo trên gương mặt y nhìn hơi thảm.
Trát Khắc Thiện thì có tướng mạo thô kệch, bím tóc buộc sau gáy, hắn ta mặc công phục nha dịch màu xanh. Mới đầu hắn ta hơi ngạc nhiên, sau lại tỏ vẻ khó nói.
“Xin hỏi chủ nhân mở cửa hàng quan tài trước kia còn ở đây không? Tôi đến từ phủ Nghiêm Châu, có món đồ cần giao cho ông ấy.”
“Chủ nhân trước kia? Này, người ta hỏi huynh kìa, chủ nhân trước kia đi đâu rồi?” Vừa nghe Đoàn Hào nói tới làm việc, Trát Khắc Thiện nhanh chóng quay lại hô lên một câu.
“À, ở đây.” Người nào đó trên lầu hình như không thích bị quấy rầy nên lên tiếng.
“Ra khỏi thành rẽ phải vào bãi tha ma, nhìn tấm bia nứt nẻ có chữ Lưu Thông Thiên là tới, nhớ mang theo chậu than đốt nhé, miễn cho ông ta không nhận được.”
Đoàn Hào: “…”
Trát Khắc Thiện: “…”
Lời vô vị thế này chắc chắn không phải là lời mà loài người có thể phát ngôn được.
Thấy người này không khách khí với người lạ là mình, Đoàn Hào cũng không nói thêm gì nữa mà định quay người cáo từ. Song tên ngốc Trát Khắc Thiện này thấy y sắp đi, sực nhớ gì đó đột nhiên vỗ trán nói: “Ôi chao! Đúng rồi, cơ hội của tôi đã dùng hết, nhưng mà vị tiên sinh này vừa hay nghe được đề của huynh, vậy vẫn còn cơ hội để trả lời đúng không?”
“Tôi à?” Đoàn Hào hỏi ngược lại.
“Đúng đúng đúng, làm phiền tiên sinh chọn đại một cái, chẳng may đáp đúng thì sao!”
Cú ngoặt này khiến người ta không ngờ tới.
Đoàn Hào vốn không định dính líu tới chuyện này, thế mà lại bị bổ khoái lôi vào. Quái nhân không lộ mặt trên lầu nghe vậy thì đẩy cửa trên lầu ra.
Cộp, cộp.
Có tiếng bước chân vang lên.
“Ha! Phú Sát Nhĩ Tế, sao huynh lại xuống đây!” Trát Khắc Thiện nhảy đổng cả lên.
Đoàn Hào ngước mắt thì thấy người đàn ông cao dong dỏng như cây tùng đang khoanh tay bước xuống.
Hắn mang gương mặt sắc nét, hàng mày toát lên vẻ kiêu ngạo và phóng túng, môi mỏng mím chặt, lúc cúi đầu cầm thứ tương tự vật chứng thì lại giống mấy tên bất cần đời, đây là kẻ tiêu sái và cuồng ngạo khiến người khác vừa gặp là khó quên.
Cách một tầng lầu thiếu sáng, đôi mắt quanh năm nằm vùng trong bóng tối giống như hắn nói với Trát Khắc Thiện khi nãy, là một âm một dương, cho nên ban ngày không tiện ra khỏi cửa.
Con ngươi hắn nhuốm sắc xám, chẳng biết con mắt bên trái mắc bệnh gì nữa. Vì cả ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên nó sẫm màu và nom rất kỳ lạ, hoàn toàn phù hợp với gương mặt cơ trí nhưng cũng sâu không lường được này.
Hắn và Đoàn Hào nhìn như hai loại người.
Một người như thái sơn, một người tựa sông lớn, là hai thứ hiển nhiên bất đồng, song lại có điểm tương đồng kỳ diệu nào đó – mạnh mẽ, cao ngạo khiến người khác nhìn không thấu.
“Anh chọn cái gì?”
“Bính à?”
Hai người đồng thời mở miệng.
Sau đó hai người đồng loạt không lên tiếng.
Về sau, khi từ biệt nhiều năm rồi gặp lại, hai người chợt nhớ về khoảnh khắc này, đúng là lần đầu gặp mặt đã thay đổi rất nhiều chuyện.
Chỉ là bây giờ, hình như bọn họ đều cảm thấy tôn kính nhưng không thể gần gũi đối phương.
“Sai rồi, cơ hội của hai người đã dùng hết.” Hồi lâu, chẳng biết vì sao người trên lầu nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt Đoàn Hào mấy lần, sau đó thờ ơ thu tầm mắt lại, Phú Sát Nhĩ Tế đuổi khách lần thứ hai.
“Trát Khắc Thiện, tôi không chào đón người nghe trộm, đặc biệt là người mờ ám, dung mạo không đẹp mà lại còn thích nghe trộm.”
“Tiễn khách.”
—
V: Nghe thám tử nói chiện ngứa mỏ thiệt chứ =))
[…]“Hói đầu, liệt nửa người, còn có cả bệnh hủi nữa. Tốt nhất huynh nên cách xa tôi ra một chút, miễn cho bị lây nhiễm.”
Người hói đầu khai báo thành khẩn bệnh tình của mình.
[…]“À, ở đây.” Người nào đó trên lầu hình như không thích bị quấy rầy nên lên tiếng.
“Ra khỏi thành rẽ phải vào bãi tha ma, nhìn tấm bia nứt nẻ có chữ Lưu Thông Thiên là tới, nhớ mang theo chậu than đốt nhé, miễn cho ông ta không nhận được.”
[…]Trích phát ngôn của danh hài bị hói =)))