Lộ Vô Khả cắn cắn cây kẹo: “Đúng vậy, cậu chính là con giun trong bụng tớ.”
A Thích vẻ mặt ngây ngốc: “Cậu đừng cho là tớ không biết cậu đang mắng tớ.”
Lộ Vô Khả cười.
Lộ Vô Khả có vẻ ngoài thanh thuần ngoan ngoãn, mang đến cho người ta cảm giác vô hại, bình thường mắng người chỉ nhìn mặt không nghe giọng, thì một điểm uy hiếp cũng không có.
Trên thực tế, tính tình cứng đầu hơn bất cứ ai.
Nhưng A Thích thích tính tình của cô, nếu không hai người cũng không trở thành bạn.
A Thích vừa mở miệng nói liền không dừng lại được, bình thường trong bụng có chuyện gì đều muốn kể với Lộ Vô Khả.
“Vừa rồi cậu có thấy được Vu Hi Nhi tại ký túc xá gội đầu, đúng không?”
“Như thế nào?”
“Buổi sáng, Vu Hi Nhi bị người ta dạy một bài học, là người cùng lớp.”
Lộ Vô Khả nghe vậy nhìn A Thích một cái: “Nữ?”
Cô ấy nhẹ gật đầu: “Đúng rồi, lớp ấy có thể có mấy nam sinh chứ, một đầu đầy bia của cậu ta đều do những nữ sinh đó làm.”
Giữa trưa Vu Hi Nhi về ký túc xá, ném đồ đạc phát giận, đem A Thích đang ngủ trên giường đánh thức, bắt kịp một ngụm dưa nóng hổi.
“Không phải buổi sáng có người gửi video lên diễn đàn trường sao? Không lộ mặt nhưng nghe thấy âm thanh thì nhiều người đã nhận ra. Vu Hi Nhi cùng với các nữ sinh trong lớp.”
Lộ Vô Khả luôn không quan tâm đến chuyện của người khác. Chỉ nghe tai trái ra tai phải, bây giờ
A Thích nói với cô chuyện này cũng chỉ nghe tiêu khiển một chút.
Cô không chút để ý cắn cây kẹo mút, thản nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Là chủ đề không bao giờ đổi giữa các thiếu nữ”, A Thích nói, “Đàn ông đó.”
Vu Hi Nhi đến từ chuyên ngành âm nhạc, điều không thể thiếu trong khoa nghệ thuật đó là mỹ nữ, tùy tiện chọn một người trong số họ cũng đều ưa nhìn, Vu Hi Nhi đương nhiên cũng vậy.
“Ánh mắt của mấy người này đều không sai biệt lắm. Không phải trước đó hệ hoa* của chuyên ngành âm nhạc tuyên bố cảm thấy hứng thú với giáo thảo trường mình sao. Kết quả sau đó vài ngày, Vu Hi Nhi liền đi tìm, xin phương thức liên lạc của hắn.”
*hệ hoa: dùng để chỉ nữ sinh xinh đẹp nhất khoa được mọi người trong các khoa khác nhau của trường đại học công nhận hoặc bình chọn.
Hệ hoa chuyên ngành âm nhạc kia tác phong phô trương, dứt khoát, hơn nữa ngoài trường cô ta quen biết đủ hạng người ngoài xã hội, cũng có chút danh tiếng.
Vu Hi Nhi lần này trông không khác gì khiêu khích lắm, vốn dĩ hai người không ở trong cùng một vòng tròn nhỏ, lần khiêu khích này liền xảy ra chuyện.
Thời tiết có chút oi bức, A Thích kéo cổ áo ra phẩy phẩy gió: “Lúc trước mình nói không sai, tính khí của Vu Hi Nhi sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội người ta. Lần này không có chuyện gì lớn, chỉ là khiến cậu ta nhớ thật lâu.”
Lộ Vô Khả nghe vậy chỉ cười một cái, không nói gì.
Nếu đó là một việc lớn, thì với tính tình của A Thích, cô ấy đã sớm ra mặt.
Người này, điển hình mạnh miệng mà mềm lòng.
“Bất quá cũng đúng.”, A Thích cảm thán, “Ánh mắt của họ khá độc. Chỉ cần nhìn khuôn mặt của Thẩm Ngật Tây là đã thấy đẹp rồi, huống chi lại yêu đương với một người như hắn.”
Thẩm Ngật Tây.
Ba chữ này cô từng nghe không ít lần, từ khi tiến vào đại học Lan Giang tới nay cái tên này văng vẳng ở bên tai cô không ngừng nghỉ.
Thẩm Ngật Tây là người của lớp A Thích.
Nhắc đến người này, ngoài khuôn mặt cùng tin đồn sau lưng có hậu trường vững chắc không biết từ đâu ra, một ấn tượng khác chính là thay bạn gái giống như thay áo, căn bản không vượt quá nửa tháng.
A Thích nói: “Nhưng người này thì để ngắm dưỡng mắt thôi, trêu vào thì cho dù là tay già đời cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.”
Lộ Vô Khả không nói lời nào, chậm rãi ăn kẹo, không biết đang suy nghĩ gì.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Khi cả hai đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở cổng trường, A Thích giữ Lộ Vô Khả lại: “Tớ vào mua nước đã. Thời tiết nóng thế này, tớ gần như đã nghĩ mình về lại mùa hè.”
Lộ Vô Khả đợi cô ấy ở ngoài và A Thích mua thêm một chai nước cho cô.
Cô nhận lấy, bên ngoài chai nhựa lạnh ngắt.
Một chiếc siêu xe màu đen từ trên đường chạy nhanh qua, mang theo một luồng gió.
A Thích uống nước, đưa mắt nhìn theo chiếc xe.
Lộ Vô Khả cũng liếc nhìn.
Xe dừng trước cổng trường.
Sau khi uống vài ngụm, A Thích đóng nắp chai lên, hất cằm về phía đó: “Thẩm Ngật Tây đến đây đón bạn gái.”
Cô ấy ném chai vào thùng rác: “Nghe nói, người bên cạnh gần đây nhất là một cô gái bên chuyên ngành cậu. ”
Người ở trên xe không xuống.
Chỉ có cửa sổ hạ xuống, tay cầm điếu thuốc lười biếng gác bên cửa sổ.
Lộ Vô Khả chỉ liếc nhìn, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt đi về hướng khác.
“Đi thôi.”
– ————————-
Đại học năm hai, khóa học chuyên ngành của Lộ Vô Khả cực kỳ đông.
Buổi chiều lớp vẫn đông.
Thời tiết âm u, ẩm thấp, không ít người ngủ trong lớp.
Giáo viên trên bục giảng bài chuyên ngành nhàm chán, Lộ Vô Khả vừa nghe những kiến thức trọng tâm, vừa chán nản đếm những cái đầu nằm gục trước mặt.
Khi đếm đến số thứ năm, điện thoại dưới bàn rung lên.
Cô đặt bút xuống rồi thò tay xuống hộc bàn tìm điện thoại.
Cuộc gọi nhỡ đến từ bố của cô.
Lộ Vô Khả mặt không chút thay đổi, đang muốn cầm điện thoại bỏ lại vào bên trong bàn học.
Một tin nhắn đến từ bố cô.
[Tại sao không trả lời điện thoại của tao? Bố mày, một người lớn còn sống sờ sờ, gọi cho mày, mày còn không nhìn tới phải không? ]Lộ Vô Khả giả chết trong tình huống này, đang định bấm máy tắt màn hình, bố cô lại gửi thêm một cái tin nhắn.
[Buổi sáng, bà mày bị nghẹn viên hạch ô mai trong cổ họng, sống chết không chịu đi bệnh viện, sợ mày biết.]Bà nội Lộ Vô Khả vừa mổ ung thư thực quản cách đây 2 năm, cơ thể và khẩu vị không được như trước, bà thường nuốt phải thứ gì đó và hay mắc ở cổ họng là chuyện thường ngày.
Cô hơi nhíu mày, chỉ là bố cô, bà cụ* không muốn đi bệnh viện, có lẽ ông ta cũng thật sự mặc kệ bà.
*bản gốc là “lão thái thái”, mình thật sự không biết thay từ gì cho hợp nên dùng bà cụ, mọi người cảm thấy có từ nào thích hợp thì hãy bình luận để tụi mình chỉnh nhé.
Mẹ Lộ Vô Khả mất sớm, chỉ còn bố và bà nội là những người duy nhất trong gia đình.
Cô không giả chết nữa, gửi lại một tin nhắn.
[Đã lấy nó ra chưa? Nếu bà không chịu đi lấy, nói với bà con đã biết.]Lộ Trí Viễn đáp lại thật sự nhanh.
[ Làm sao có thể không đi lấy, lại nói như thế nào đây cũng là mẹ của tao, tao cơm trưa còn chưa ăn đâu, liền đưa bà ấy đi bệnh viện lấy hạch.]Tiếp theo, một tin nhắn khác lại đến.
[Chỉ lấy một cái hạch, lại tiêu hơn một ngàn, tao còn muốn dùng tiền này kinh doanh, mày định khi nào trả lại?]Có thể kinh doanh cái gì chỉ với một ngàn chứ, bất quá là đòi tiền cô.
Lộ Vô Khả biết rõ tiền vào trong túi Lộ Trí Viễn không có khả năng trở về, cho dù người này là bố cô.
Cô lười phải cùng ông ta nói nhiều, chuyển một khoản tiền vào thẻ trả lại.
Ngay sau khi Lộ Trí Viễn nhận được tiền, ông ta liền biến mất, không có thêm một tin nhắn nào nữa.
Lộ Vô Khả ném điện thoại lại vào trong hộc bàn.
Buổi chiều học liền mấy tiết, chạng vạng mới tan học.
Mặt trời chậm chạp không chịu tới Lan Giang, rốt cuộc xuất hiện lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn xen lẫn xám trắng, toàn bộ tòa nhà dạy học đều được phủ bởi màu cam và đỏ.
Giáo viên đã giao một số bài tập, Lộ Vô Khả buổi tối còn có việc, dứt khoát ở lại lớp hoàn thành xong.
Đến khi làm xong bài tập, người trong giảng đường đã đi gần hết rồi.
Lộ Vô Khả cất sách vào cặp, chuẩn bị về ký túc xá.
Phòng học ở tầng 4, cửa ở cầu thang đã đóng.
Trên hành lang, mặt trời lặn kéo bóng cô rất dài.
Lộ Vô Khả đi qua, trực tiếp mở cửa cầu thang.
Thật không khéo bên trong vừa lúc có người vội vã chạy ra.
Cô không nghĩ đến bên trong sẽ có người đi ra, vai cô bị đập mạnh.
Cô gái đụng vào cô liên tục xin lỗi: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi. Mình không biết bên ngoài có người, cậu không sao chứ?”
Lộ Vô Khả lắc đầu, ngước mắt lên.
Cô gái trước mặt hai má ửng đỏ, bên môi bị ai cắn một khối nhỏ, đang kéo áo khoác bị rơi ra một bên.
Cô gái bắt gặp ánh mắt cô, tay hạ xuống.
Bên trong xảy ra chuyện gì, một ánh mắt không cần nói cũng biết.
Mặt cô gái càng đỏ hơn, nhìn Lộ Vô Khả ngượng ngùng cười một cái.
Hiện hai cái lúm đồng tiền nhỏ, rất xinh đẹp.
Cô gái nhanh chóng rời đi, ánh mắt Lộ Vô Khả ở sau lưng cô gái nhanh chóng thu trở về, đứng vài giây rồi mở cửa cầu thang.
Ánh nắng tràn vào dọc theo khe cửa hé mở.
Gió thổi mang theo mùi khói thuốc lá bay lại đây.
Cô dừng lại.
Những thứ ẩn trong bóng tối và chật chội của gầm cầu thang, từ từ hiện ra.
Mập mờ, phóng đãng.
Lộ Vô Khả nhìn thấy một nam sinh đang dựa vào tường.
Với một cái đầu tóc ngắn, các đường nét trên khuôn mặt xuất sắc.
Vóc người anh ta rất cao, áo chữ T ngắn làm nổi bật những đường nét sắc sảo và mạnh mẽ chỉ có ở độ tuổi này.
Ánh mặt trời rơi xuống nửa khuôn mặt.
Anh ta khẽ cúi đầu, ngửa cổ, điếu thuốc đưa lên miệng hít một hơi thật mạnh.
Hai má theo nhẹ hút vào.
Rõ ràng đó là một hành động không nhã nhặn cho lắm, nhưng bàn tay đẩy cửa của Lộ Vô Khả khẽ dừng lại.
Nam sinh lúc này cũng nheo mắt.
Đôi mắt thâm thúy rũ xuống, không chút để ý hành vi phóng đãng này.
Lộ Vô Khả chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Ngật Tây.
Nhưng kỳ quái là ngay lúc đó, cô có một trực giác rất mạnh.
Người trước mặt chính là Thẩm Ngật Tây.