“Mới sáng sớm mày có thôi ngay không hả, rảnh quá thì bơi ra chỗ khác mà chơi.”
Từ Minh Hạo liếc mắt về phía bánh mì và sữa bò để trên bàn, “Ờ, cái này là Kim Mẫn Khuê nhờ tao mang tới, mày ăn đi.”
Lý Thạc Mẫn quay đầu trợn mắt nhìn Từ Minh Hạo cáu bản, “Ăn ăn ăn không có tâm trạng ăn, ông đây buồn ngủ!”
“Dù sao tao cũng mang đồ đến rối, ăn hay không là việc của mày.” Từ Minh Hạo thờ ơ nhún vai, đứng lên vỗ vỗ vai Lý Thạc Mẫn đùa cợt, “Nhưng mà cái loại tính tình này của mày thật sự cần sửa lại đi, có người quan tâm còn không biết quý trọng, đừng có đành hanh quá đến cuối cùng không còn gì đâu.”
Lý Thạc Mẫn gục đầu xuống bàn, mãi một lúc lâu sau mới gắt lên một cái, “Thèm vào!”
Từ Minh Hạo vừa đi dường như cả thế giới đều yên tĩnh trở lại, nhưng bị cậu ta làm phiền một hồi nên giờ Lý Thạc Mẫn không tài nào ngủ lại được, đầu vẫn quay cuồng nhưng cơn buồn ngủ đã đi đâu mất.
Cậu hung hăng giật tóc một cái, Từ Minh Hạo chết tiệt, Kim Mẫn Khuê khốn kiếp.
Xung quanh bạn học đi tới đi lui, Lý Thạc Mẫn vừa bị quấy rầy giấc ngủ ngon trong lòng càng ngày càng bực bội, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bánh mì và sữa để trên bàn, càng nhìn càng tức.
Bảo tôi ăn, tôi càng không ăn đấy.
Lý Thạc Mẫn đứng lên cầm bánh mì và sữa đi ra đằng sau phòng học, nhìn cửa sau đang mở rộng, bước chân khựng lại.
Cửa sau người đến người đi, Kim Mẫn Khuê và Văn Tuấn Huy đang tựa vào ban công nói chuyện gì đó, Văn Tuấn Huy thì cười đến mức chỉ thấy rằng không thấy mắt, thật là khó chịu.
A, bảo làm sao lúc nãy trong lớp không nghe thấy tiếng nói chuyện líu ríu của các nữ sinh như thường ngày, hóa ra là hai con chim công ở lớp bên cạnh chạy tới khoe đuôi.
Nghĩ đến bản mặt hớn ha hớn hở của Kim Mẫn Khuê, Lý Thạc Mẫn lại thấy cáu, dựa vào cái gì tất cả mọi việc đều phải làm theo ý anh?
Lý Thạc Mẫn hằm hằm chạy ra đằng sau cửa, bánh mì và sữa bò cứ như vậy bị quảng vào thùng rác, không thèm quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của người đứng ngoài kia, cậu quay người đi thẳng về chỗ, tất cả cơn bực bội cả buổi sáng thoáng cái đã nguôi hẳn, Lý Thạc Mẫn vui vẻ khẽ hát mấy câu.
Còn chưa kịp hát tới đoạn cao trào, điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Lý Thạc Mẫn tiện tay lấy ra nhìn, tiếng hát cũng ngừng bặt.
Một tin nhắn wechat đến từ “M”.
Nội dung vỏn vẹn một chữ rất đơn giản: Giỏi.
Cậu vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sau, nào đâu còn thấy bóng dáng người kia nữa, trên ban công chẳng còn một bóng người.
Tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên, Lý Thạc Mẫn thu hồi ánh mắt lắc đầu một cái, tắt điện thoại ném vào ngắn bàn.
Hừ, anh đây còn giỏi nhiều thứ lắm.
…*Còn tiếp*….