Hắn đã hy sinh lớn như vậy rồi, Giang Y Kính còn ngượng ngùng gì nữa?
(*): Đoạn này anh Bác định dâng cúc nằm dưới =)))
Giang Y Kính che ngực, run run rẩy rẩy đứng dậy.
Hợp Hoan Tán tra tấn y bảy ngày, dưới hạ thân y toàn là dịch dâm dính nhớp, chảy từ bắp đùi xuống mắt cá chân, quần lót trong hỉ phục cũng bị nước dâm làm ướt sũng, lại bị nhiệt độ của da thịt hâm nóng, cứ lặp lại như vậy.
Thậm chí Giang Y Kính còn có thể ngửi được hương vị của chất lỏng sền sệt, giống như chè hạt sen.
Y nâng đôi chân bủn rủn đi đến bên giường.
Trong phòng ngủ, nến long phượng lẳng lặng bốc cháy, màn giường làm bằng tơ lụa đỏ thẫm buông xuống, trên chăn gấm còn phủ đầy táo đỏ đậu phộng.
Văn Bác nằm trên giường, kéo cổ áo ra, nhíu mày thở dốc.
Đây là lần đầu tiên Giang Y Kính nhìn thấy thân thể của người khác, cơ ngực thanh niên căng chặt, vai rộng eo hẹp, phát ra vẻ đẹp tràn ngập lực lượng.
Đường cong cơ thể của y cũng được coi như là xinh đẹp, nhưng so sánh với Văn Bác thì vẫn thua xa.
Hỉ phục đỏ thẫm bị thô bạo kéo ra, bên ngoài da thịt màu mật của thanh niên che kín mồ hôi mỏng, hormone tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp.
Hương diễm.
Kích thích.
Trên trán Văn Bác toàn là mồ hôi, mồ hôi hội tụ chảy tới hàm dưới của thanh niên, gợi cảm lại mê người.
“Lão già… A… Ngươi rề rà cái quỷ gì vậy hả?”
Dưới háng Văn Bác cứng đến phát đau, nếu không phải hắn đánh không lại Giang Y Kính thì hắn không chịu nằm dưới đâu.
Giang Y Kính là tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, nhưng tu vi của y thật sự rất cao, sau khi cha hắn ngã xuống, Giang Y Kính liền trở thành người đứng đầu phái tu tiên, tu sĩ bình thường cùng lắm chỉ được xưng là tôn trưởng, mà người sư phụ này của hắn, trực tiếp lướt qua một bước này, tu sĩ chính phái trực tiếp gọi y là tiên trưởng.
Người trong môn phái luôn rì rầm bên tai hắn, nếu không phải vì hắn thì tiên trưởng đã sớm phi thăng lên thượng giới, bạch nhãn lang hắn thật là không biết tốt xấu.
Văn Bác nhắm hai mắt, không chờ được Giang Y Kính đâm vào, ngược lại hai đầu v* đứng thẳng của hắn bị liếp láp.
Khoái cảm như bị điện giật truyền tới, làm cho xương cụt của hắn tê dại.
Cánh môi nam nhân vô cùng mềm mại, như hoa anh đào trên ngọn cây tháng ba, nằm sát đầu v* của hắn, như là một con mèo nhu thuận vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếp láp vú hắn.
Văn Bác bị tra tấn làm cho cái trán nổi lên gân xanh, cắn khớp hàm không để mình rên rỉ ra tiếng.
Nếu hắn bị Giang Y Kính chơi đến thét chói tai thì đúng thật là mất mặt.
Văn Bác hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nửa khắc sau, Giang Y Kính vẫn còn đang liếm mút đầu v* hắn, hắn bị liếm đến sắp bắn luôn rồi.
“Ngươi đặc biệt tới để tra tấn ta có phải không hả?” Văn Bác phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Y Kính: “Nhanh một chút đi.”
Tóc mai của Giang Y Kính ẩm ướt, ánh mắt mê ly, bàn tay mềm mại đặt trên vòng eo thon chắc của Văn Bác, môi thơm khẽ mở.
“Đồ nhi, vi sư không làm đâu, ngươi đến đây đi.”
– —
Editor: Sao giống đang edit truyện hài vậy nè =)))