– Hạ quỷ, ngươi mau tạo ra Đại Hồng Thủy nhấn chìm cả thế giới này cho ta. Cho lũ chúng nó câm cái mồm lại.
Hạ Quỷ toàn thân đen như than, bên trái hông có dắt thanh Cẩu Hắc kiếm. Hắn là tu sĩ thứ 15 nhưng lại đi theo con đường ma đạo, đặc biệt là cực kì tham vàng bạc, rượu chè. Chính vì điểm yếu chí mạng này, hắn đã bị Lê Công Lệ thu phục hoàn toàn cùng với các sư đệ của hắn.
Hạ Quỷ vừa nhai nhồm nhoàm miếng đậu phụ vừa ấp úng nói:
– Cần.. gấp vậy sao thưa ngài?
Lê Công Lệ đấm vỡ ấm trà:
– Đúng vậy, ta muốn cho loài người phải phục tùng, cầu cứu, tôn thờ ta. Kẻ nào dám chống phá, ta lập tức giết sạch cả giòng họ bọn chúng.
Hạ Quỷ lật đật đứng dậy, kêu gọi bốn sư đệ của mình hội tụ. Hạ Quỷ sử dụng ma đạo triệu hồi, bốn tên còn lại thi triển phép Thủy Thiên Ma để góp phần tạo ra một pháp lực khổng lồ làm rung chuyển cả đất lẫn trời.
Bấy giờ, bầu trờ tối đen như mực, sấm chớp ầm ầm như tiếng thét của rồng. Khắp nơi trên thế giới đều nổi trận cuồng phong, lũ lụt, mưa lớn. Ngoài ra, nước ở các đại dương dâng cao và nhấn chìm một số nơi. Thế giới như đang rơi vào ngày tận thế, mưa xối xả dội xuống, nước dâng đến ngang trời rồi tiến tới chỗ Từ Văn Lang như một con “thủy quái khổng lồ.”
Từ Văn Lang đứng hiên ngang, không một chút sợ hãi. Đối với ông, cái chết không có gì đáng sợ, chỉ đáng sợ là khi nhược chí. Cho dù có bỏ mạng tại đây, ý chí và danh tiếng mãi trường tồn theo thời gian.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển rồi một ngọn núi tự nhiên mọc lên nâng người dân và Từ Văn Lang lên cao. Đang bất ngờ khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Từ Văn Lang đột nhiên giật nảy mình khi con “thủy quái khổng lồ” trước mắt đứng im phăng phắc, khắp cơ thể nó đã bị đóng băng hoàn toàn.
Tình thế xảy ra đột ngột khiến năm con quỷ và Lê Công Lệ vô cùng kinh ngạc.
Trên bầu trời xuất hiện bốn tia sáng lần lượt là: Xanh lá cây, xanh dương, đỏ và cam giáng xuống con “thủy quái khổng lồ”.
Từ Văn Lang chấp hai tay vào nhau, mắt ngân ngấn lệ, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
– Các vị là thần thánh phương nào đến cứu giúp? Trước hết, chúng tôi vô cùng cảm ơn.
Đứng trên con “thủy quái khổng lồ” là bốn vị tu tiên từng làm quan trong triều đình, nhưng bị Lê Công Lệ đẩy về quê nhà và bị đối xử bất công.
Người đứng giữa bên trái trong ba vị là Lê Thiên Đạo, mặc dù pháp lực theo ma đạo nhưng tâm Phật. Chàng rút thanh Ẩn Huyết Kiếm, một thanh kiếm màu trắng và chuyển đỏ khi pháp lực của người điều khiển trở nên vượt trội:
– Từ Văn Lang đã lâu không gặp, tụi ta số phận cũng như ngươi. Vì không thể nhìn thấy cảnh đau thương trần thế nên đã lên núi tu tiên, sau khi đã đắc đạo, tụi ta trở về đây để cứu chúng sanh.
Từ Văn Lang cùng với người dân quỳ xuống:
– Xin các vị hãy cứu lấy thế giới, tại hạ cùng với những người dân đây sẽ dâng hiến toàn bộ của cải đến các ngài.
Lê Tài Tử đứng bên phải ngoài cùng mỉm cười:
– Không cần dâng hiến, các người hãy sống tốt sau khi ta tiêu diệt cái tên vua quỷ này.
Về phía triều đình, Lê Công Lệ há hốc mồm:
– Bọn chúng là ai vậy?
Sau khi thi triển quá tải pháp lực của mình, Hạ Quỷ vừa thở hổn hển vừa nói:
– Bọn.. chúng là những kẻ tu tiên.
Lê Công Lệ siết chặt nắm đấm và quát:
– Đem mười tám vạn quân tinh nhuệ cùng với các vị tướng tài ba của ta xuất binh nghênh chiến. Năm con quỷ các ngươi lập tức tiến công tiêu diệt bọn chúng, kẻ nào hạ được bốn tên đó thưởng tám vạn cây vàng.
Nhắc tới vàng, Hạ Quỷ và các sư đệ của hắn đột nhiên chảy nước dãi. Bọn chúng không do dự mà lập tức dẫn đầu mười tám vạn quân cùng với các vị tướng xung phong chiến đấu.
Về phía bốn vị tu tiên, Hồ Bá Cường vừa bay lượn như chim Hải Âu, vừa thổi ra hơi lạnh khiến hơn mười vạn binh lính đóng băng. Nguyễn Chung Trinh đứng trên ngọn núi và triệu hồi hàng trăm cái cây cổ thụ nhốt năm vạn binh lính vào trong thân cây. Ba vạn binh lính còn lại và các vị tướng bị thiêu rụi bởi ngọn lửa khổng lồ của Lê Tài Tử.
Hạ Quỷ hợp thể với bốn tên sư đệ tạo thành một con siêu quái hình người, xung quanh hắn là Thiên Ma Hộ Thể miễn nhiễm với các pháp lực thông thường.
Vì am hiểu sức mạnh của Hạ Quỷ, Lê Thiên Đạo dùng thanh Ẩn Huyết Kiếm thi triển chiêu thức Huyết Quỷ Thuật: Huyết tơ. Hàng chục sợi tơ màu đỏ khổng lồ được tạo ra, nó có thể cắt đứt mọi thứ trên đường nó đi kể cả pháp lực.
Tuy nhiên, nó chỉ mới làm nứt Thiên Ma Hộ Thể của Hạ Quỷ. Để phá vỡ nó hoàn toàn, cả ba vị tu tiên còn lại cùng quy tụ pháp lực với Lê Thiên Đạo tạo ra Thiên Long Huyết Tế.
Một con rồng đỏ to lớn vồ lấy Hạ Quỷ, hắn điên cuồng vật lộn cho đến khi mệt rã người mới chấm dứt con rồng đó.
Hạ Quỷ dùng sức lực còn lại tấn công bốn vị tu tiên đến long trời lở đất để lấy cho bằng được tám vạn cây vàng. Nhưng cuối cùng, Hạ Quỷ và sư đệ của hắn bị bốn vị tu tiên đánh đến nỗi hồn xiêu phách lạc.
Trong triều đình bấy giờ chỉ còn lại Lê Công Lệ và Phùng Họa Kiều, người vợ mà hắn đã trao đổi với Lê Thiên Đạo.
Hắn ta núp sau lưng Phùng Họa Kiều rồi bóp cổ cô ấy:
– Lê Thiên Đạo, nương tử của ngươi đang trong tay ta, khôn hồn thì mau rút nếu không ta sẽ bóp chết nó.
Lê Thiên Đạo vỡ òa:
– Ngươi không được làm hại nàng ấy.
Để tránh việc Lê Thiên Đạo làm liều, ba vị tu tiên liền ngăn chàng lại.
Hồ Bá Cường lên tiếng:
– Đừng dại dột, chúng ta còn cách. Hắn ta chỉ là người phàm..
Lê Thiên Đạo vùng vằn:
– Nương tử của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ còn đứng bình tĩnh được hay sao?
Phùng Họa Kiều tuyệt vọng và hiểu ra vấn đề, cô không muốn làm gánh nặng, đồng thời cũng không muốn cản trở việc cứu chúng sanh của phu quân. Cuối cùng, cô khóc nức nở rồi cắn lưỡi tự tử.
Lê Công Lệ xanh mặt khi kẻ cứu tin cuối cùng của hắn đã chết. Hắn ra sức dẫm đạp lên khuôn mặt thanh tú của Phùng Họa Kiều và thét lên:
– Con ả khốn kiếp! Mày chết là vừa.
Dứt câu, hắn ba chân bốn cẳng chạy vào trong cung.
Bỗng đôi mắt Lê Thiên Đạo từ màu nâu chuyển thành màu đỏ như máu, thanh Ẩn Huyết Kiếm trên tay phát sáng rồi hóa đỏ.
Nhận ra cơn thịnh nộ của Lê Thiên Đạo, ba vị tu tiên hốt hoảng ngăn lại nhưng không kịp.
Trong chớp mắt, đầu của Lê Công Lệ bay lơ lửng trên bầu trời vài giây rồi rớt bịch xuống đất.
Lê Thiên Đạo vứt thanh Ẩn Huyết Kiếm dính đầy máu sang một bên rồi ôm đầu nương tử vào lòng khóc không thành tiếng. Chàng cũng từng có những người nhà tuy không cùng dòng máu nhưng rất thân thiết, cũng từng hạnh phúc khi mơ ước một tương lai xa xôi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hóa thành mây khói. Cứ tưởng rằng, sau khi tu tiên trở về, chàng sẽ cứu được nương tử của mình và cùng nhau tương phùng, ai ngờ đâu lại trớ trêu đến vậy.
Những người dân, Từ Văn Lang và ba vị tu tiên đều ngậm ngùi thương xót cho hoàn cảnh đáng thương của Lê Thiên Đạo.
Trên bầu trời, ánh nắng le lói qua những đám mây phá tan bầu không khí u buồn. Tám năm qua, người dân chưa hề thấy một tia sáng nào từ mặt trời ló ra, hôm nay, trông nó đẹp làm sao!
Cả thế giới như được khoác chiếc áo mới, bầu không khí u ám, sầm uất đã dần biến mất. Người dân khắp nơi trên thế giới vui mừng reo hò và nhảy múa. Thế giới đã được cứu và thoát khỏi ách thống trị ác liệt của Lê Công Lệ.
Nơi Phùng Họa Kiều bỏ mạng mọc lên một loài hoa Tâm Hình Thảo rồi dần dần những loài hoa sặc sỡ khác vươn dậy. Những loài hoa ấy thay đổi cả khí trời, con người và những vị tu tiên bởi nó chứa đựng một tình yêu thiêng liêng, một dược phẩm bảo vệ chúng sanh, một sự hy sinh cao cả, một linh hồn của cả đất trời. Phùng Họa Kiều được người đời mệnh danh là “Y Thần Hộ Vệ”.
Những sai lầm, uất ức của Lê Thiên Đạo trong quá khứ đã đánh mất hạnh phúc của mình. Trong bốn vị tu tiên, chàng là người trẻ nhất, cấp bậc cao nhất, nhưng lại luôn trách mình “ngu xuẩn” nhất trên cõi đời này. Khi trải qua cảm giác thất bại, đau đớn và dằn xé, con người ta luôn nghĩ đến hai chữ “Giá như”. Dẫu biết đã muộn màng, nhưng chàng vẫn luôn ôm một niềm hy vọng một ngày nào đó Phùng Họa Kiều sẽ tái sinh. Trên núi Ngũ Hành, chàng dốc sức để được thăng thiên, đồng thời tu tâm dưỡng tính để bản thân bình tĩnh hơn. Hằng năm, chàng thường xuống núi tiêu diệt yêu ma quỷ quái, hòa nhập cùng với người dân để đồng cảm và tìm giải pháp cho họ. Người đời gọi chàng là “Huyết Thần Diệt Quỷ”
Nguyễn Chung Trinh muốn gắn bó với người dân nên ở lại trần thế, tạo ra nhiều ngọn núi, cây cối, làm sinh sôi nảy nở các loại sinh vật có lợi.. Người đời gọi ông là “Thiên Nhiên Kỳ Thần”.
Vốn thích phiêu lưu, Hồ Bá Cường đã phân tách thành nhiều bản thể khắp nơi trên thế giới để trừng trị những kẻ chuyên gây rối, phá phách khiến cho ai nấy đều kính nể và tôn sùng. Bản thể thật của ông tu luyện ở Bắc Cực, tại đây, ông góp phần đóng băng Bắc Cực để tránh băng tan nhấn chìm người dân. Người đời vẫn hay gọi ông với cái tên “Băng Thần Hộ Vệ”.
Nhận ra pháp lực của mình còn yếu, Lê Tài Tử trở về núi Thiên Sơn để tu luyện cùng với Hoàng Thái Tổ. Thuở ban đầu, ông không đóng góp gì nhiều ở trần thế. Nhưng mãi đến tận một ngàn năm sau, ông xuất sơn và trở về trần thế tạo ra nhiệt độ ấm áp mỗi khi tết đến xuân về. Người dân một số nơi ở nửa bán cầu cực kì kính phục ông và đặt cho ông một cái tên nhẹ nhàng nhưng cũng oai phong lẫm liệt “Phúc Thần Hỏa Chí”. Sức mạnh của Lê Tài Tử đã vượt tầm vũ trụ, chình vì lẽ đó, ông bị Thiên Ma Công ám sát để ngăn tai họa sau này.