Sau lưng Lý Khánh An ướt đẫm, hắn không có thời gian cảm thụ tư vị giết người, hắn vội vàng tiến tới, nhanh chóng lột áo ngoài của lính gác thay cho mình, lại tháo mũ của hắn đội lên, lập tức kéo thi thể vào sâu trong bụi cỏ, lúc này mới chặt đứt dây cương buộc trên cây liễu, lôi ngựa biến mất trong đêm tối. Truyện “Thiên Hạ “
…
Chiến đấu tanh máu đã bắt đầu rồi, tên quân Đường như mưa bắn về phía người Đột Kỵ Thi dưới Bảo, thây người chồng chất dưới Thú Bảo, mười mấy tên Đột Kỵ Thi bị bắn chết dưới tòa thành, nhưng quân địch phía sau lại hung hãn không sợ chết, dường như bọn họ quyết tâm muốn hạ Thú Bảo, lại có năm mươi tên Đột Kỵ Thi vọt mạnh đến, bọn họ chắn bao đất phía trước, muốn lấp đầy cái rãnh trước cửa lớn.
Xa xa, hơn hai trăm tên kỵ binh cũng ở trên ngựa bắn tên như mưa, mưa tên dày đặc, phần lớn đều bắn tên vào vách đá, cũng có bắn vào trong Bảo, quân Đường xuất hiện thương vong.
Đôi mắt của Lệ Phi Nguyên Lễ đều giết đỏ, hắn rống to chỉ huy quân Đường bắn địch:
– Bên này, bắn bên này! Nơi đó, bắn tên quan quân dáng người cao cao kia, con mẹ nó! Bắn trượt, ngươi ăn*** lớn lên sao?
Lệ Phi Nguyên Lễ tát bay lính Đường, tự mình kéo cung, quan quân Đột Kỵ Thi cao cao vừa rồi cũng không thấy, tức giận bắn loạn một tên, mắng: Truyện “Thiên Hạ “
– Con mẹ nó, phía nam có dê béo nữ nhân không đi cướp, lại muốn cướp chúng ta, đám Đột Kỵ Thi này điên rồi!
Đột nhiên, hắn thấy mười mấy tên kỵ binh Đột Kỵ Thi mang đến một cây gỗ, ngây người một chút, không khỏi lui về sau hai bước, nhếch môi lẩm bẩm:
– Xong rồi, mạng nhỏ của ông hôm nay phải mất ở trong này, các mỹ nhân Đông Đô, mỹ nhân Trường An, lão Lệ không thấy được mọi người.
…
– Phá mở nó!
Trong ánh lửa phần phần, thủ lĩnh Đột Kỵ Thi Đô La Tiên nổi giận lôi đình, hắn chỉ vào cửa chính Thú Bảo rống giận, vì một miếng bảo thạch, thủ hạ của mình đã chết hơn sáu mươi người, mà cái bóng Bảo Thạch cũng không thấy, hắn bắt đầu hơi đau lòng, những thủ hạ thiện chiến này đều quan trọng hơn bất cứ bảo thạch gì.
– Giết vào đi, không lưu một tên lính Đường!
Hai mươi người ôm gỗ nhằm vào cửa chính Thú Bảo, mười mấy tên Đột Kỵ Thi hai bên giơ cao tấm chắn hộ vệ, giống như con trùng trăm chân thật lớn.
Lúc này, một gã binh sĩ Đột Kỵ Thi da mặt ngăm đen vô tình đến gần Đô La Tiên, mũ hắn kéo xuống rất thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt, trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, không ai chú ý tới hắn, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người “trùng trăm chân” đang tấn công cửa.
– Ngươi có chuyện gì?
Đô La Tiên bỗng nhiên phát hiện hắn, quay đầu lại hỏi.
Người tới há miệng lại không nói nên lời, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
– Mụ nội nó, ông đã quên!
Hắn hét lớn một tiếng, rút đào hàn quang lóng lánh, nhắm một đao, thế đao vô cùng nhanh chóng, nhưng Đô La Tiên đã có cảnh giác, hán lắc mình tránh khỏi một đao phải chết, hắn vẫn chậm một bước, đao sắc bén chém vào cánh tay trái của hắn, “rắc” một iếng, cánh tay Đô La Tiên bị chém đứt, hắn kêu thảm một tiếng, kẹp ngựa liền trốn.
Lý Khánh An thúc ngựa bỏ chạy qua một hướng khác, chạy ra vài chục bước, hắn không cam lòng xoay người giương cung cài tên, trúng sau lưng Đô La Tên, thân thể Đô La Tiên lung lay, lập tức ngã xuống đất.
Biến cố đột nhiên khiến tất cả mọi người sợ người, một lát, người Đột Kỵ Thi lập tức hỗn loạn, có người tới cứu thủ lĩnh, hơn mười người điên cuồng hét lên đuổi theo thích khách lớn mật này.
Lý Khánh An phóng ngựa như điên, hắn xé trường bào vướng tay, ném mũ xuống, lộ ra áo giáp quân Đường sáng rõ.
Vừa chạy vừa xoay người bắn tên, từng tên như một, tên nhanh và mạnh như gió, mỗi tên bắn ra có một gã truy binh kêu thảm ngã xuống ngựa, người Đột Kỵ Thi cũng bắn loạn xạ tới, đinh đinh mà bắn lên áo giáp hắn, nhưng không thể bắn thủng áo giáo sáng ngời.
– Con bà nó, áo giáp này không tồi a!
Lý Khánh An tin tưởng hơn nhiều, hắn sớm nghe nói Minh Quang Khải cung tiễn ngoài năm mươi bước bắn không thủng của quân Đường, cung của quân Đường mạnh nhất thiên hạ còn như thế, không cần phải nói tới cung tiễn thấp kém của Đột Kỵ Thi.
Lý Khánh An giục ngựa chạy trên sa mạc, địa hình quen thuộc khiến hắn như hổ thêm cánh, hắn kéo cung như trăng tròn, tên như sao băng, mỗi một mũi tên bắn về phía quân địch liền giống như tử thần nhe răng cười độc ác, lộ trình hơn mười dặm đã có hai mấy người bị hắn bắn chết, đều là một tên mất mạng, dần dần, người Đột Kỵ Thi bắt đầu do dự, tốc độ đuổi theo chậm dần, bọn họ bị thần tiễn của Lý Khánh An làm cho run sợ.
Lý Khánh An xông lên một đồi cao, dưới ánh trăng vàng óng, trong lòng hắn tràn đầy khoái cảm giết người, hắn kéo mạnh lung, tên nhọn lạnh lùng nhắm ngay người Đột Kỵ Thi đuổi theo, ánh mắt híp lại.
Từ trên cao nhìn xuống, Lý Khánh An cao lớn uy vũ giống như thiên thần vậy, một tiếng cung vang lên, mũi tên gào thét tới, một tên kỵ binh đối mặt đầu tiên bị một tên bắn thủng đầu, kêu thảm một tiếng ngã xuống ngựa.
Hơn mười tên kỵ binh Đột Kỵ Thi cuối cùng sợ tới mức hồn bay phách lạc, đều quay đầu chạy trốn, Lý Khánh An ngửa mặt lên trời cười to, tư vị giết người dĩ nhiên vui sướng như thế.
– Để mạng lại!
Lý Khánh An phóng ngựa đuổi theo, trên sa mạc mù mịt, Lý Khánh An giống như một con mãnh hổ Thiên Sơn, đang đuổi theo một đám dã lang bị dọa vỡ mật, tên của như lê hoa, người Đột Kỵ Thi sũng máu, khi hắn bắn chết một tên cuối cùng, rốt cục không kìm nổi ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
– Long Thành Phi tướng còn kìa, Âm Sơn, Hồ mã khó bề vượt qua!