Thực ra dùng sức mạnh gì thì cũng không có ý nghĩa gì quá lớn. Xét cho cùng thì cũng chỉ là việc thích sử dụng sức mạnh như thế nào mà thôi. Trăm sông vẫn đổ về một biển mà.
Sargeras nghe xong, ngẫm nghĩ, gật gật đầu:
– Không sai. Là tôi quá chú trọng vào hình thức của sức mạnh. Đối với chủ thần các anh mà nói thì lửa và băng cũng không khác nhau là mấy. Xét cho cùng đều là những nguyên tố trong không gian mà thôi.
Alys ở trên chiến thuyền đã hoàn thành “công trình đóng băng” , hừ một tiếng bất mãn:
– Em có cung, nhưng lần trước khi Selene của em luân hồi, vì đánh nhau với người phụ nữ điên cuồng Athéna kia, nên không cẩn thận đã làm mất. Đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Nếu như để em biết được ai đã cố tình giấu nó đi thì em nhất định sẽ xé xác kẻ đó ra.
Stern vội vỗ ngực nói:
– Em thân yêu à, cứ yên tâm đi. Đợi tìm được Selene của em về, anh sẽ cùng em liên thủ để tìm ra được Athéna. Cô ta cũng sắp thức tỉnh rồi, lần này chúng ta sẽ đánh nhau với cô ta, đánh cho cô ta chạy thì thôi, để trả thù cho em thân yêu của anh.
– Thôi đi. Con tiện nhân đấy đánh nhau với em mà không cần dùng đến một thần khí nào, cho dù có thêm anh nữa thì nhất định cũng sẽ thua thôi.
Alys giọng điệu ỉu xìu.
Stern vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười, sờ sờ mũi, không nói gì.
Nghe thấy hai người này nói chuyện không đầu không cuối, những người trên đảo không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Còn Dương Thần thì đã ngầm hiểu, lúc đầu cho rằng Artemis cũng giống như Ares, đều có ý định muốn chiếm đoạt đá Thần. Chỉ đáng tiếc là người phụ nữ tên Athéna kia thực sự có một sức mạnh rất khủng khiếp.
Cũng không thể trách Christine đã cho rằng, chỉ có s mới có thể chiến đấu với Athéna. Hóa ra không chỉ có Ares, mà các chủ thần khác cũng đã từng giao đấu với cô ta.
Athéna?
Dương Thần đột nhiên nghĩ đến kẻ thần bí có thể cướp được đá Thần và cướp Chén Thánh, chẳng lẽ chính là Athéna?
Nhưng lại nghĩ lại, cảm thấy không thể nào. Nếu như thực sự là Athéna, vậy với sức mạnh như vậy của cô ta căn bản là không cần phải trốn tránh. Lúc đầu cô ta đã có được đá Thần, nếu như không đầu thai thì cũng không để đá Thần rơi vào tay bất kỳ một Minh Vương nào.
Nếu như bây giờ cô ta thức tỉnh, đi cướp về thì thực lực của mình cũng chỉ tương đương với Ares. Nếu thực sự đụng phải cô ta thì có lẽ không thể tranh đoạt được. Cô ta hà tất phải sợ hãi mình như thế mà không chịu hiện thân chứ? Cô ta là nữ thần chiến tranh mà ngay cả s cũng chẳng sợ.
Hơn nữa, việc muốn cướp đoạt đá Thần có thể lý giải. Đã là Thần Minh tối cao của chủ thần, tại sao lại phải cướp đoạt thần lực mà các Thần Minh thông thường khác giữ lại? Điều này hoàn toàn không thể giải thích nổi.
Càng nghĩ, thân phận thực sự của kẻ thần bí đó khó có thể lường trước được.
Thậm chí Dương Thần rất muốn gặp người của Hồng Mông, không chừng những người đã thoát khỏi thế tục này sẽ biết đến thế giới mà hắn không thể hiểu được.
Nghĩ đến Hồng Mông, Dương Thần lại đoán rằng, chẳng lẽ là người trong Hồng Mông? Hoặc là cùng cấp với Hồng Mông, thế lực gì mà mình không hiểu?
Trong đầu nghĩ ngợi quá nhiều, đột nhiên Dương Thần cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
“ A…a…a”.
Dương Thần lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất, hai tay liền ôm lấy đầu, dứt dứt, cố đứng cho vững.
– Minh Vương Các Hạ, ngài làm sao vậy?
– Bệnh cũ lại tái phát à?
Người phụ trách thân cận trong Zero nhìn thấy Dương Thần có vẻ khác thường, liền nghĩ ngay đến điều gì đó, hỏi một cách thân mật.
Dương Thần phẩy tay, ra hiệu mình không sao cả, toàn thân lạnh run, trán toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển, nói:
– Có thể…có thể là trong những ngày này, giết người quá nhiều, lại không chú ý đến những tác dụng của những chất kích thích trong rượu. Vừa rồi hơi đau đầu, nhưng không phải vấn đề gì lớn lắm, mọi người yên tâm.
Dương Thần cúi thấp đầu, lúc này hắn không dám ngẩng lên, bởi vì hắn biết đôi mắt của mình sẽ đỏ ngầu.
Trong đầu, vô số những suy nghĩ bắt đầu xáo trộn, những cảm xúc hỗn tạp, kịch liệt khiến hắn muốn ngửa mặt lên trời hét thật lớn.
Dương Thần vốn tưởng rằng khi tu luyện Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh đến cấp thứ 9 thì chân khí trong cơ thể sẽ Tiên Thiên, đạt đến cảnh giới Đại viên mãn, có thể trấn áp điều khiển được những cảm xúc hỗn tạp mà Thần Quang tạo thành trong bộ não.
Nhưng, không ngờ bản thân lại quá coi thường.
Sau khi từ Nhật Bản trở về, trước sau vẫn là chiến đấu những đám người Brahma Ấn Độ, rồi lại làm một trận đại chiến với kẻ điên Ares kia, sau đó lại phải đối mặt với sự trả đũa của nhà họ Tăng. Những người mà mình giết, thực sự không ít, những việc cần được giải quyết bằng vũ lực cứ liên tiếp xảy ra.
Hơn nữa lại còn vướng vào tình cảm với những người phụ nữ như Lâm Nhược Khê, rồi các vấn đề về tình cảm giữa nhà họ Dương và bản thân, đó chính là những nhân tố trọng yếu đã khuấy động bộ não.
Thường ngày, vì không chú ý như lúc mới về nước, nên cũng không cấm rượu.
Lần này đến Paris, vốn là kỳ nghỉ, nhưng lại không ngờ đụng phải tên giả mạo Apollo Daipuni, lại đánh giết nhau, phải dùng đến “Vong Linh Vũ Bước” mà bao nhiêu năm qua đã không dùng đến quyết một trận với những Thiên sứ sáu cánh của giáo đình.
Những việc phải sục sôi huyết quản như vậy lại đến, bệnh cũ của bản thân cuối cùng vẫn không thể tiếp tục khống chế, lại bị tái phát.
May mà Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh rất mạnh, nên bản thân vẫn có thể bắt bộ não khống chế được cảm xúc của chính mình, không đến nỗi giống như những lần trước đó, ngay cả cơ hội khống chế cũng không có, liền điên cuồng đi giết chóc.
Chỉ có điều, chính Dương Thần cũng không dám chắc chắn, nếu như lần sau lại đau đầu thì không biết có thể kiềm chế được hay không. Theo như kinh nghiệm của hắn thì hắn rất rõ, những việc như thế này, nếu như cứ liên tục xuất hiện sẽ là một điều cực kỳ nguy hiểm.
Dương Thần đột nhiên nhớ ra điều gì dó, liền móc từ trong túi quần ra một lọ thuốc nhỏ.
Thở phào nhẹ nhõm, may mà còn mang theo lọ thuốc đặc trị này. Cho dù biết thứ này uống nhiều thì hiệu quả sẽ giảm dần đi, nhưng vẫn phải uống.
Lấy một viên thuốc ra, đút ngay vào miệng, nuốt dần xuống bụng, bộ máy tiêu hóa bắt đầu hoạt động, Dương Thần mới cảm thấy đôi mắt đỏ ngầu của mình mới dần dần biến mất.
Mọi người ai cũng chú ý đến sự khác thường của Dương Thần, nhưng không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng quan sát.
Lúc này, cuối cùng Dương Thần cũng ngẩng đầu lên, lộ vẻ khổ tâm:
– Đừng nhìn tôi như nhìn tinh tinh thế, cũng đừng nghi ngờ việc tại sao tôi lại như vậy. Tôi không muốn nói, tôi còn phải đi tìm hiểu con người của Daipuni nữa, mọi người hãy trở lại điểm xuất phát đi.