Bàn tay trắng đột nhiên lướt nhẹ qua khuôn mặt Dương Thần. Ailie giọng điệu vài phần mê luyến huyễn hoặc nói:
– Anh Dương, anh thật là tuấn tú. Vóc người cũng khỏe mạnh nữa……
Vừa nói, Ailie vừa vuốt ve ngực Dương Thần, 1 bông tử đinh hương lộ ra từ đầu lưỡi, ngay dưới mắt Dương Thần là hình ảnh 1 người đàn bà như đang đói khát.
Chỉ tiếc rằng, vì khoảng cách quá gần, Dương Thần chỉ chú ý đến gương mặt của Ailie, 1 lớp phấn trang điểm dày, gồ ghề. Xem ra năm tháng đã ăn mòn không ít tuổi xuân của người phụ nữ này, mặc dù có trang điểm, ăn mặc thật trẻ. Nhưng chung quy lại vẫn là người phụ nữ 30 tuổi, nếu không phải là “miễn phí sức lao động” thì có lẽ Hoàng Hải đã sớm nghĩ đến việc thay 1 cô trẻ trung hơn rồi.
Dương Thần chỉ cần nghĩ tới người phụ nữ này vì việc lên chức của Hoàng Hải không biết đã tự bán mình biết bao nhiêu lần. Có khi cô ta đẫ đánh mất trinh tiết và tình cảm mà 1 người phụ nữ bình thường có, đè lên người cô ta rồi lại chẳng còn hứng thú chạm vào con người ấy nữa. Trong lòng cảm thấy xót thương cho cô ta, cũng cảm thấy cô ta không còn thú vị.
Lúc này, 1 bàn tay của Ailie vô tình chạm vào đũng quần Dương Thần, mặc dù Dương Thần cũng không chịu ảnh hưởng của thuốc nhiều, nhưng bị nữ nhân khêu gợi, chỗ đó bắt đầu có phản ứng.
Khoảnh khắc Ailie chạm vào vũ khí của Dương Thần, dễ nhận thấy cơ thể cứng ngắc lên 1 chút, cái đó thật dữ tợn, có chút vượt quá khả năng của mình, cô ta tưởng tượng.
Tuy nhiên, càng như vậy, Ailie lại càng cảm thấy hưng phấn hơn, đã làm chuyện này rất nhiều, còn được thỏa mãn. Xem xa điều này làm Ailie rất hạnh phúc.
Chỉ tiếc là Ailie không thể quyến rũ Dương Thần tiến thêm bước nữa, đột nhiên choáng đầu, rồi thiếp đi.
Dương Thần rụt tay lại sau khi đánh vào cổ Ailie, trong thời gian ngắn đó cô ta sẽ không tỉnh lại đặt cô ta xuống, rồi đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó Dương Thần tắt toàn bộ đèn đi, khiến trong phòng chỉ còn lại 1 màu tối đen. Mặc dù là ban ngày nhưng có giơ tay cũng không thấy 5 ngón tay.
Lúc này mới đi đến cửa, lẳng lặng chờ Hoàng Hải và La Trường An 2 người trở về “ngiệm thu thành quả”
Chờ mãi cả 1 khắc( tương đương với 15 phút), cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, Hoàng Hải và La Trường An thấy trong phòng 1 màu đen tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên ghế sô fa có người, tưởng là việc đã thành.
– Mẹ kiếp, con đĩ, xong việc cũng không thèm thông báo 1 tiếng, làm chuyện này với 1 đứa trẻ ranh rồi thành nghiền à.
Hoàng Hải chửi mắng.
La Trường An cười hehe nói:
– Đâu phải là mày không biết đâu, loại đàn bà lẳng lơ này, chúng ta người trước kẻ sau cùng làm có khi cũng chẳng làm thỏa mãn được mụ, đàn bà 30 tuổi giống như loài sói vậy, càng già càng hăng.
– Có lẽ hắn làm vậy rồi, đèn điện đều tắt hết thế kia, chắc không phải là động tác mạnh quá vãi ra đấy chứ, quái thật, đáng lí ra phải có mùi chứ nhỉ…
– Vừa xong chứ đã được bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ được 1 nhát, có hương vị …… Ôi… Cái cô này, lại còn nằm úp bất động?
La Trường An nghi ngờ nói.
– Xoay cái gì mà xoay, cứ giữ nguyên tư thế như thế, chúng ta chụp ảnh cũng tiện…
Hoàng Hải vừa nói vừa đi theo trí nhớ tiến đến gần chỗ mấy chiếc ly đứng trước đèn, đang định bật đèn..
Đột nhiên! Đèn sáng!
Hoàng Hải giật mình kinh hãi, vội vàng lùi lại 3 bước suýt thì ngã.
Chỉ nhìn thấy vẻ mặt kì quái của Dương Thần đang đứng cạnh bên đèn nhìn 2 người thách thức.
Tuy rằng không biết vì sao Dương Thần uống thuốc mê vào rồi mà chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng Hoàng Hải và La Trường An lập tức hiểu rõ, âm mưu của 3 người đã bị vạch trần! Trên ghế sô fa Ailie chẳng làm được gì cả.
– Giám đốc Dương…ngài…ngài đây là…
Hoàng Hải không biết nên nói gì, sắc mặt tự nhiên tái nhợt.
Dương Thần chậm rãi bước đến chỗ 2 người:
– Tôi làm sao?
– Không phải tôi ở đây chờ 2 người đến chụp ảnh sao?
Hoàng Hải và La Trường An mặt xám lại, xem ra Dương Thần đã rõ mọi chuyện rồi. Hai người cùng liếc 1 cái.
Trước mắt, bọn họ chỉ có 2 con đường.
Thứ nhất là, Dương Thần bỏ qua cho bọn họ, chuyện hợp tác đương nhiên sẽ không còn.
Hai là áp đảo Dương Thần, cũng đã bị nhìn thấu rồi, đã làm là làm đến cùng, tìm cách bịt miệng Dương Thần!
Trong nháy mắt, Hoàng Hải và La Trường An cùng hạ quyết tâm, La Trường An đóng cửa rồi khóa lại còn Hoàng Hải thì bổ nhào lên bắt Dương Thần.
Nhìn bọn họ, 2 người đánh 1, căn bản chẳng có gì khó cả! chỉ cần lột sạch quần áo của Dương Thần, để Ailie phối hợp 1 chút , như vậy hoàn toàn có thể chụp được ảnh.
Quá mắt mặt, thẹn quá hóa giận, căn bản là không thể bình tĩnh suy xét được.
Hai người không nghĩ nhiều, sao Dương Thần không bị kích thích.
Hai người tấn công tất nhiên là phí sức, 2 tay Dương Thần tùy ý đón đỡ, mỗi tay 1 người, nhấc tay vứt bổng 2 người về phía 1 bên góc tường ghế sô fa.
“Rầm rầm” 2 tiếng trầm đục vang lên, Hoàng La 2 người ở trên tường bị va đập cho thất điên bát đảo, rơi ngay lên người Ailie đang hôn mê.
Ailie bị 2 người làm bừng tỉnh, mắt mơ mơ màng màng mở ra, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Hoàng, La 2 kẻ bị dọa cho choáng váng, người đàn ông này sao lại có sức mạnh lớn đến vậy. Lần này đụng phải thứ dữ rồi, đánh không đánh được, trốn không trốn được, đành phải chịu đựng toàn thân đau đớn, nằm xuống sàn nhà, liên hồi xin Dương Thần tha thứ.
– Giám đốc Dương, chúng tôi sai rồi! ngài…xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi lần này đi! Chúng tôi cũng không muốn, hiện tại kinh tế thị trường đang đình trệ…chúng tôi…chúng tôi…
– Ồ, hóa ra các anh có nỗi khổ tâm nhưng biết làm sao đây…các a khóa hết cửa rồi. thiết bị cũng mang đi hết luôn, hôm nay tôi làm cho các anh thất vọng rồi.
Dương Thần tỏ vẻ thương tiếc lắc đầu nói.
Hoàng Hải cười nhăn nhó, so với khóc còn khó coi hơn
– Giám đốc Dương tôi biết tôi sai rồi. Xin anh hãy cho tôi 1 cơ hội đi. Tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì. Cả 3 chúng ta cũng là vì miếng cơm manh áo, làm trong ngành chúng ta ai mà chẳng rơi vào tình trạng xám xịt, trong ngành này còn nhiều chuyện còn bẩn hơn nữa. Giám đốc làm ơn thương xót tha cho chúng tôi lần này, lần sau chúng tôi không dám nữa…
Dương Thần biết Hoàng Hải nói cũng là tình hình thực tế, tuy nhiên hạ độc chính mình, còn lãng phí thời gian vàng ngọc của mình, chung quy lại phải có được 1 chút lợi ích, thế là liền buông tay Hoàng Hải ra.
Hoàng Hải sửng sốt, lập tức phản ứng, lấy ví da từ trong túi mình, đưa cho Dương Thần
– Giám đốc, bên trong này là toàn bộ tiền mặt và ngân phiếu, toàn bộ đưa cho ngài hết, ngài…ngài cũng đừng báo cảng sát, được không?
– Tôi cần tiền của anh để làm gì, tôi chỉ cần anh đưa máy ảnh cho tôi.
Dương Thần cười kì quái nói.
– Hả…
Hoàng Hải buồn thiu nói:
– Giám đốc, ngài cần máy ảnh để làm gì…
– Anh chụp ảnh tôi không thành, tôi chụp anh cũng được mà.
Dương Thần cười nghiền ngẫm nói:
– Vừa nãy, không phải các người nói cả 3 chúng ta cùng chơi đùa hay sao? Tôi rất muốn xem, nào, biểu diễn tôi xem 1 đoạn đi, tôi chụp lại, như vậy tôi sẽ không báo cảnh sát.
La Trường An vẻ mặt đau khổ như là đứt từng khúc ruột:
– Giám đốc Dương, làm như vậy không phải là lấy mạng chúng tôi sao…