– Giống như…
Sắc Vi bình tĩnh nhìn Dương Thần nói:
– Giống như, nếu sau này chúng ta có con, em không thể tưởng tượng, con giết em, giết anh… cho dù làm mẹ, cho dù lúc đó em chết rồi, em cũng ở thế giới bên kia đau lòng tuyệt vọng.
Dương Thần giật mình, khoan thai cười và nói:
– Đó là tính cách không gì so sánh được, anh làm sao mà có thể giống Tư Đồ Minh Trạch được, anh cũng không muốn con của anh hận anh thậm chí muốn giết anh.
– Ngay từ đầu Tư Đồ Minh Trạch không nghĩ con gái lại hận ông ta, muốn giết ông ta.
Sắc Vi u oán nói.
Dương Thần líu lưỡi, nói không ra lời, suy nghĩ, mới nói:
– Tất cả là tùy em, chỉ cần em cho nó là đúng là được. Anh luôn ủng hộ em.
Sắc Vi cười tiến lên hôn vào môi Dương Thần, xoa mặt Dương Thần, đôi mắt ướt chứa đầy ẩn tình:
– Ông xã, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả.
– Không có gì mà phải cảm ơn, anh chỉ làm những việc cần làm thôi.
Dương Thần chân thật nói.
– Em quyết định nói cho anh một bí mật.
Sắc Vi quyết tâm nói
– Em định cả đời này sẽ không nói ra, nhưng bây giờ em cảm thấy, giấu diếm quá khứ, là đã phụ tình cảm của chúng ta.
Dương Thần nhíu mày, im lặng không nói.
Sắc Vi hít một hơi thật sâu, rồi mới nói:
– Thực sự lựa chọn rời khỏi Tư Đồ Minh Trạch, con đường của ngày hôm nay, em không chỉ ghét ông ta vì cách ứng xử, còn có cả nguyên nhân khác.
– Ông xã, anh biết không, em giống với mẹ em hồi trẻ, bộ dạng gần như giống nhau…
Sắc Vi nói.
Dương Thần gật đầu, hắn còn nhớ rõ, Tư Đồ Minh Trạch từng nhắc đến chuyện này ở quán rượu.
– Lúc em còn là một đứa trẻ con, Tư Đồ Minh Trạch đã dẫn em đi làm ăn cùng ở Tây Minh, ngày nào cũng có mùi rượu, thậm chí lúc về nhà toàn thân mùi máu tươi. Lúc ông ta còn đối tốt với mẹ con em, ông ta là một đại trượng phu và là người ba tốt, ông ta rất yêu thương mẹ, mẹ em thích cái gì ông ta cũng cho. Ông ấy cũng rất chiều chuộng em, em khóc là ông ấy lại dỗ đến lúc em cười, còn bế em và xoay xoay, mang theo cái đu quay…
– Nhưng, mỗi khi ông ta uống rượu, hoặc giết người, tâm tính không tốt, liền thay đổi cá tính… Ông ta thô bạo, hung tàn, không có nhân tính. Ông ta vừa về đến nhà là lại đánh mắng mẹ em, thâm trí còn lấy bình rượu đập vào mẹ em… Còn có thể… Còn có thể làm thế trước mặt em, làm như vậy đối với mẹ…
– Chờ một chút
Dương Thần nghi ngờ hỏi:
– Mẹ em, không phải là lúc em rất nhỏ đã mất rồi sao?
– Không phải, đó là em và Tư Đồ Minh Trạch đã nói dối.
Sắc Vi chua xót cười, tiếp tục kể…
– Lúc đó em còn rất nhỏ, không hiểu sự tình, nhưng em biết, Tư Đồ Minh Trạch là người vui buồn thất thường, ở bên cạnh ông ta, không biết sống chết lúc nào.
Nói tới đây, Sắc Vi dừng lại một chút, làm như nhớ lại nhiều chuyện cũ, xoa xoa vành mắt, rồi lại tiếp tục nói:
– Đến một ngày, em lại nghe thấy mẹ vả Tư Đồ Minh Trạch cãi nhau, lúc đó em đang học tiểu học, em nghe hiểu những gì họ nói, mẹ em đi ra ngoài…bà ấy đã có phát sinh tình cảm với thủ hạ của Tư Đồ Minh Trạch, thậm chí còn muốn bỏ trốn… Nhưng bị Tư Đồ Minh Trạch phát hiện, nên bị ngăn chặn nhanh chóng.
– Ngày đó Tư Đồ Minh Trạch cãi nhau với mẹ khiến em bị suy sụp, em trốn trong phòng không ra ngoài, muốn chạy trốn, nhưng lại thôi.
– Cuối cùng, em nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phòng của mẹ, mẹ không ngừng kêu cứu, nhưng lúc đấy em ngốc lắm, chỉ biết khóc mà không làm được gì…
– Sau khi vào trong phòng trấn tĩnh lại, cửa phòng bị mở ra, Tư Đồ Minh Trạch đi ra, nhìn thấy em đang khóc trong phòng, chỉ là đá chân em một cái, sau đó đi không quay đầu lại…
Sắc Vi cắn môi, lộ vẻ sầu thảm nói:
– Ông xã, anh biết không, cuộc đời này em đã chứng kiến cái chết đầu tiên, đó là cái chết của mẹ…
– Mẹ em bị Tư Đồ Minh Trạch thẳng tay đánh chết, hòn đá nhuộm đầy máu, chết ở trong nhà, chết trước mặt em, đến bây giờ đó vẫn là ác mộng, giấc mơ rồi sẽ tỉnh lại, bởi vì ánh mắt mẹ vẩn mở, giống như đang nhìn em, như đang hận em, hận em vì đã không ngăn cản…Có thể… Nhưng cô gái mười tuổi thì làm được gì đâu…
Dương Thần im lặng nghe, cũng không nói gì, theo trí nhớ của hắn, ngoài tên Dương Thần ra, hắn không biết đến gia đình, cái gọi là cha, là mẹ là như nào, cho nên Sắc Vi buồn rầu, nhưng Dương Thần cũng không thể hiểu, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
– Sau khi trưởng thành, Tư Đồ Minh Trạch cũng không nhắc gì đến nữa, ông ta giả vờ quên ông ta đã đánh chết vợ, vợ ông ta, lúc ông ta vui thì cười với em, lúc giận thì mắng chửi em…
– Em mất mẹ, nhưng sau đó em thuyết phục bản thân, là vì mẹ đã phản bội cha, mới có kết cục như vậy, cho nên em cũng không phản ứng gì với Tư Đồ Minh Trạch, em nghĩ ông ta cũng rất yêu thương em.
– Mãi cho đến… Vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của em…
Sắc Vi rơi nước mắt, trong trẻo lạnh lùng nói:
– Ngày đó vào buổi tối, ông ta và mấy lão đến chúc mừng sinh nhật, cùng nhau vào phòng. Ông ta đột nhiên vào phòng của em, nói rất nhiều chuyện, có liên quan tới chuyện trước đây, chuyện kinh danh, chuyện bang hội, và một số chuyện nhỏ trong gia đình…
– Em không hiểu tại sao lúc đó ông ta lại nói như vậy, nhưng em vẫn nghe… Đến cuối cùng, ông ta bắt đầu nói đến chuyện của mẹ, điều mà trước giờ chưa bao giờ ông ta nhắc đến..
– Ông ta nói ông ta vẫn còn nhớ mẹ, ông ta hối hận vì đã không kìm chế được cảm xúc nên đánh chết mẹ, ông ta hy vọng em sẽ không trách ông ta, bởi vì ông ta đã rất đau khổ…
– Kì thật chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, tự nhiên cũng nhạt phai, tuy rằng em rất khó quên, vẫn còn oán trách ông ta, nhưng ông ta khóc lóc mong em tha thứ, em cũng rất khó có thể trách ông ta, dù sao ông ta cũng sinh ra em.
– Nhưng…
Sắc Vi hít thở nhanh và nói
– Đột nhiên ông ta nói em rất giống mẹ em, bộ dạng đó giống lúc lần đầu tiên nhìn thấy mẹ. Ông ta có một khát vọng, ánh mắt tràn đầy hối hận, muốn em cho ông ý một cơ hội sửa sai, thay thể vị trí của mẹ, trở thành nữ tướng của bang nhóm.
– Ông ta muốn con gái ruột của ông ta làm người đàn bà của ông ta!!!!!
Câu sau cùng Sắc Vi nói như thể gào lên, Sắc Vi cố lấy giọng bình tĩnh nói tiếp:
– Em không nhớ khi ấy em nghĩ gì nữa, chỉ điên cuồng tìm cách đẩy ông ấy ra khỏi phòng, chui vào chăn khóc một mình..Sau này khi em hiểu rõ ông ta đã hết thuốc chữa rồi, em mới quyết định rời xa ông ấy…
Dương Thần không ngờ Sắc Vi còn có một khoảng kí ức như thế, có một người cha như Tư Đồ Minh Trạch, Sắc Vi chưa bước vào đường chết quả là may mắn, thấy vẻ mặt Sắc Vi lúc này Dương Thần giang tay ra ôm cô vào lòng, vỗ về lưng Sắc Vi:
– Nói ra được sẽ tốt, ít nhất anh sẽ chia sẻ với em, loại người phổi bò như anh thích hợp cho phụ nữ chia sẻ nhất rồi…
Sắc Vi nằm trên vai Dương Thần chu mỏ nói:
– Đúng vậy, em thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cho dù ông xã có nghĩ gì đi nữa, thì em cũng sẽ không phải hổ thẹn khi đối diện với anh nữa rồi.
– Thật ra em chẳng cần phải giấu anh, đó không phải là lỗi của em, em cũng chỉ là người bị hại thôi..
Dương Thần thản nhiên nói.
Sắc Vi cựa mình, ngẩng đầu lên nói với Dương Thần, giọng nói có vẻ ấm ức:
– Vậy ông xã cũng nên nói cho em nghe vài phần quá khứ của anh đi chứ, ít ra em muốn biết tối qua rốt cục anh làm sao vậy?