Sắc Vi cũng liền dừng lại, khôn ngoan lập tức hỏi:
– Anh yêu, anh muốn ăn gì?
– Tùy ý, đầy bụng là được.
Dương Thần thật không có yêu cầu đặc biệt.
Tay nghề của Sắc Vi vẫn là có trình độ không ngờ, lúc Dương Thần cầm được một đĩa cơm rang thịt bò điểm xuyết rau mùi, ngay lập tức bắt đầu ăn uống vui vẻ.
Sắc Vi còn bưng lên một bát canh cải bẹ trứng hoa, phối hợp như vậy mặc dù đơn giản, nhưng lại rất phù hợp Dương Thần kiểu người trời sinh khổ cực làm nhiều này.
Sau khi ăn xong, Sắc Vi lại lấy ra tờ khăn ướt cẩn thận lau miệng, giống như người vợ nhỏ ngoan ngoãn hầu hạ chồng, bộ dạng chuyên tâm đó sắp khiến xương cốt Dương Thần yếu mềm rồi.
Tiếp theo, Sắc Vi lại đem bát đũa thu dọn sạch sẽ, mang vào trong bếp rửa sạch, Dương Thần thì mở ti vi xem tin tức, dường như giống một gia đình bình thường vợ chồng tan làm ở nhà, hai người ăn ý ai cũng đều không nói gì.
Làm xong tất cả mọi việc, Sắc Vi đóng cửa nhà bếp, thời gian một bữa cơm dường như chưa từng xảy ra.
Chậm rãi, Sắc Vi đi đến ngồi bên cạnh Dương Thần, thân thể mềm mại tự nhiên mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trong suốt ngã vào lòng Dương Thần, xê dịch người để mình tìm được một tư thế thoải mái, yên lặng như vậy cùng Dương Thần xem tin tức.
– Cảm ơn.
Một lúc sau, Sắc Vi nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
– Cảm ơn cái gì?
Dương Thần hỏi
– Em thích như vừa rồi, có thể nấu cơm cho anh ăn, thích ngồi bên cạnh anh xem anh ăn hết cơm em nấu, đợi em thu dọn bát đũa, anh liền ngồi ở chỗ cách không xa em xem ti vi, em có thể cảm nhận được anh ở bên cạnh em, mà không phải trong cả căn phòng chỉ có một mình em…
Dương Thần yêu thương sờ sờ khuôn mặt Sắc Vi.
-Anh cũng thích,nếu lượng thức ăn mà em xào nhiều chút thì tốt.
– Thật hi vọng sau này hàng ngày có thể như vậy…Tuy nhiên không thể được.
– Anh sẽ cố gắng để nó trở thành có thể.
Dương Thần nói:
– Anh rất ít khi hứa hẹn với phụ nữ, em nên tin anh.
– Vì sao từ sau khi anh tiếp nhận em, nói chuyện không giống lúc trước?
Ánh mắt Sắc Vi mơ mơ màng màng nhìn Dương Thần.
– Trước đây anh chưa bao giờ yêu cầu em tin anh, bởi vì anh không cho phép em không tin anh… Là anh sợ em phải không? Sợ mất đi em?
Dương Thần khẽ lắc đầu, nắm chặt tay Sắc Vi.
– Trên thế giới này không có đàn ông sợ phụ nữ, chỉ có đàn ông tôn trọng người phụ nữ của mình.
– Nhưng những người đàn ông là thủ hạ của em, họ đều sợ em.
Sắc Vi nhìn Dương Thần.
– Bởi vì họ không phải đàn ông của em, em là phụ nữ của anh.
Dương Thần nói.
Sắc Vi thản nhiên cười.
– Đây mới là anh.
Dương Thần cưng chiều nhéo mũi cô.
-Được rồi. Nếu như nghe được lời em muốn nghe được, tiếp theo nên đem những lời em muốn nói, nói cho anh nghe, anh không tin em đặc biệt gọi anh đến, chỉ là muốn nghe những lời mật ngọt của anh.
– Cũng không cho người ta thời gian trở về chỗ cũ, thật mất hứng.
Sắc Vi tuy ngoài miệng nói không vui, nhưng chung quy vẫn ngồi dậy, nghiêm mặt nói:
– Bố em gửi thư mời, muốn em đi tham gia một buổi tụ họp.
– Bố em? Tư Đồ Minh Trạch?
Dương Thần buồn bực nói:
– Hai bố con nhà em không phải sớm đã đoạn tuyệt rồi sao, làm sao ông ta vẫn còn mặt mũi, không có việc gì gửi thư mời cho em?.
Sắc Vi cười nói:
– Lần này không giống nhau, có khách đặc biệt.
– Ai?
– Bố con Chu Quang Niên.
Trước khi Dương Thần suy tư từ chỗ Sắc Vi đã được biết tài liệu thế giới ngầm ở Trung Hải, mới nhớ ra Chu Quang Niên là ai.
Nếu như nói khu Tây hiện nay hội Tây Minh và hội Hồng Kinh thế lực ngang nhau, như vậy thế giới ngầm sẽ có vẻ thái bình hơn nhiều bởi vì mười mấy năm trước, nhờ vào buôn lậu súng ống đạn dược và buôn bán thuốc phiện, Chu Quang Niên có tên gọi ‘Lão cá nheo’ đã đem toàn bộ khu Đông của Trung Hải phát triển lớn mạnh hơn 10 năm nay, khiến những thủ lĩnh xã hội đen thuần túy trước đây đã trở thành bá vương khu Đông nửa trắng nửa đen đến tên của bang hội trước đây “Bang Đông Hưng”, cũng đổi thành “ Tập đoàn Đông Hưng”.
Hậu duệ của Chu Quang Niên đã nằm rải rác khắp địa bàn xếp vào trong những mảnh đất phì nhiêu của Trung Hải, bất luận là hội Tây Minh hay là Hồng Kinh hội, trước mặt Chu Quang Niên, đều có vẻ có chút trẻ con.
Vài năm trước Sắc Vi vẫn chưa phản bội Tư Đồ Minh Trạch, khi thành lập hội Hồng Kinh, lực lượng của hội Tây Minh còn có thể cùng tập đoàn Đông Hưng ngang hàng ở mức độ nhất định, nhưng hôm nay, khu Tây được chia làm hai phần, như vậy trước mặt Đông Hưng, liền tỏ ra yếu ớt không chịu nổi.
Lúc này, hai người bố con Chu Quang Niên tham gia buổi tụ họp nhỏ của Tư Đồ Minh Trạch tổ chức, ngụ ý trong đó, có ý nghĩa sâu xa.
Dương Thần có chút đau đầu hỏi:
– Em muốn làm gì?
– Còn có thể làm thế nào.
Sắc Vi cười khổ.
– Mặc dù em có thể không giữ thể diện cho người đó, nhưng thực lực của tập đoàn Đông Hưng, không phải chúng ta hiện nay có thể chống lại, nếu như không đi, vậy chính là thúc đẩy Đông Hưng với hội Tây Minh cùng đối phó chúng ta.
Nói đến đây, Sắc Vi dừng một chút, nhìn Dương Thần nói:
– Có lẽ vì có anh ở đây, chúng ta có thể giống trước đây xử lí Trần Đức Hải bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước. Nhưng Đông Hưng sớm đã thành một đoàn thể có hệ thống quản lí cẩn thận, cho dù cha con Chu Quang Niên chết rồi, như vậy sẽ có rất nhiều thành viên Đông Hưng đến đối phó chúng ta, chúng ta sẽ không có chuyện gì, nhưng em không thể không quản anh em huynh đệ phía dưới.
– Nói như vậy, em biết rõ núi có hổ, vẫn hướng núi hổ đi?
Dương Thần gần như hiểu rõ rồi.
Sắc Vi đột nhiên cổ quái cười, ghé sát vào bên tai Dương Thần nói nhỏ mấy câu.
Dương Thần lập tức vuốt trán, cảnh giác nhìn Sắc Vi.
– Nói em là hồ ly tinh còn không thừa nhận, xem ra em đã quyết định phải làm Võ Tòng rồi.
Sắc Vi ôm lấy cánh tay Dương Thần, dịu dàng nói:
– Tóm lại vài ngày sau đến lúc đó, anh nhất định phải đi cùng em, không thể để em lẻ loi.
Cánh tay cảm nhận được cảm xúc trên bộ ngực mềm mại của Sắc Vi, sau khi ăn no ấm áp Dương Thần đang nhớ chuyện nào đó cảm thấy đây là thời điểm làm chút gì, đang muốn đem nanh vuốt khám phá khu vực thần bí của nửa bán cầu đó, thì điện thoại trong túi kêu lên.
Buồn bực rút điện thoại ra xem, gọi đến là vú Vương, mấy lần trước vú Vương gọi điện đến đều xảy ra chuyện, Dương Thần không nghĩ nhiều, vội vàng nhận điện thoại.