Cũng bởi vì vừa rơi xuống hồ bơi nên cô yên tĩnh hơn ban nãy rất nhiều.
Chỉ một lúc sau, anh nhanh chóng đưa cô vào phòng.
À đây là phòng của anh.
Anh nhanh chóng tiến vào phòng sau đó đưa cô vào nhà tắm.
Tiếp theo, đổ đầy nước vào bồn tắm.
Trong giây tiếp theo, anh bắt đầu cởi quần áo của cô.
Tô Nhã Kỳ có chút sững sờ, người đàn ông trước mặt nhìn có chút giống chú Hoắc gia, nhưng lại có vẻ không giống thật.
Cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đờ đẫn.
Sau đó, thực sự từ từ đưa tay ra và vuốt má.
Động tác này của cô đã khiến động tác cởi quần áo của Hoắc Vũ Hạo dừng lại.
Cô hơi nheo mắt lại, khi cười, trên má ửng hồng có vẻ rất quyến rũ: “Anh, anh là chú Hoắc sao?”
“Nhìn rõ ràng, tôi là ai!”
Cô cố gắng mở to con mắt, sau đó chân mày cau lại: “Anh, snh là chú Hoắc, chú Hoắc!”
Những lời này như đinh đóng thẳng vào đầu cô.
Nhưng mà, chưa đến ba giây, cô lại cau mày: “Anh, anh, anh không phải là chú Hoắc…”
Nghe thấy thế, Hoắc Vũ Hạo biết rõ là cô vẫn còn đang sau.
Sợ rằng lúc này anh mà lên tiếng hỏi gì đó thì cô sẽ trả lời lộn xộn hết cả lên.
Thôi trước mắt vẫn nên tắm cho cô trước, để tránh cho cô bị cảm.
Vì vậy, anh lại bắt đầu cởi quần áo của cô.
Tuy nhiên, điều không ai ngờ tới là cô bất ngờ bước tới và hôn lên môi anh.
Hành động này quá đột ngột.
Hoắc Vũ Hạo giật mình.
Cô hôn một cái, sau đó lùi về sau một bước, sau đó lại chu mỏ nói: “Anh, anh không phải chú Hoắc, Hoắc… Chú Hoắc, sẽ không hôn too!”
Vừa nói, cô vừa từ từ đứng dậy: “Tôi, tôi phải về nhà, tôi, tôi muốn tìm chú Hoắc… Anh đừng có mà đi theo tôi đấy, chú Hoắc của tôi vô cùng lơi hại. Nếu anh dám bắt nạt tôi thì chú ấy sẽ đánh chết anh. Chú ấy vô cùng lợi hại!”
Nói xong, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười đắc ý.
Có thể do rượu mà tối nay tròng mắt cô sáng ngời đến kỳ lại, chỉ một cái nhíu mày, một nụ cười thôi cũng chói mắt như ánh sao vậy.
Hoắc Vũ Hạo thấy thế thì đưa tay giữ gáy cô rồi cúi đầu hôn một cái thật mãnh liệt.
Tô Nhã Kỳ sững sờ.
Một lúc sau.
“Hư hư hư…” Cô thở hổn hển.
Đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu hút, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Anh ôm lấy mặt và cổ cô sau đó kéo cô đến trước mặt mình. “Cô gái ngốc, nhìn cho rõ, tôi là ai?”
Cô nhìn anh chằm chằm hồi lâu, sau đó đột nhiên vươn hai tay ôm mặt anh, từ từ tiến lại gần anh: “Anh, anh thật sự là chú Hoắc!”
Hoắc Vũ Hạo không nhúc nhích, nhìn đôi tay nhỏ bé non nớt đang ôm mặt như thế này, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Điều khiến anh bất ngờ hơn nữa là cô đột nhiên bước tới và hôn anh, trong khi hôn, cô bắt đầu kéo quần áo của anh.
Hành động này thực sự khiến cho Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có chút bối rối.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bồn chồn của cô: “Em có biết mình đang làm gì không?”
Vẻ mặt Tô Nhã Kỳ ngây thơ lên tiếng: “Biết chứ, cháu, cháu đang quyến rũ chú đấy!”
Quyến rũ anh!
“Ai kêu em đến quyến rũ tôi?” Hoắc Vũ Hạo cau mày, cô gái ngốc này sao có thể nói ra những lời như thế này chứ?
Tô Nhã Kỳ chu môi có chút mơ màng lên tiếng: “Là Tịch Hạ, cậu ấy nói, cậu ấy bảo nhất định phải nắm chặt người đàn ông tốt. Nếu không sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất, cậu ấy nói chú Hoắc sẽ bị người khác cướp mất.”
Khi nói chuyện, cô cảm thấy vô cùng tủi thân: “Tại sao chú ấy có thể là thế chứ… Tại sao có thể bày tỏ với tôi rồi lại bị người phụ nữ khác cướp đi mất được chứ!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn dáng vẻ này của cô, có chút dở khóc dở cười: “Ai bắt tôi đi, hả?”
“Người đàn bà xấu xa!” Cô nhìn anh chằm chằm với ánh mắt giận dữ: “Các cô ấy cởi sạch rồi leo lên giường của chú tôi!
Nghe vậy, Hoắc Vũ Hạo thật sự không biết nên làm gì, anh vươn tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán cô: “Còn nhỏ như thế mà cái đầu nhỏ suy nghĩ cái gì vậy!”
Đôi mắt của Tô Nhã Kỳ dần dần mở ra, và cô cố gắng mở nó ra lần nữa, nhưng lại nhắm chặt không kiểm soát được.
“Em thích tôi đúng không?” Hoắc Vũ Hạo vui vẻ hỏi.
Tô Nhã Kỳ cười vui vẻ, cũng không trả lời câu hỏi của anh mà lầm bầm: “Uống, uống rượu… Uống, uống một ly…”
Hiển nhiên là nồng độ cồn trong rượu có hơi cao.
Vì thế cả người cô vẫn còn đang mơ màng, chưa thể trở lại như cũ.
Hoắc Vũ Hạo cũng không hỏi tiếp mà tiếp tục cởi quần áo của cô.
Thế nhưng không ngờ khi vừa cởi chiếc áo kia ra, hai đồi núi kia dần hiện lên trước mắt của anh.
Cô ấy đang mặc một bộ đồ lót màu hồng, trên đó còn có in họa tiết hình con thỏ.
Tuy nhiên, bộ đồ lót này rõ ràng là hơi nhỏ, và nó gần như không thể giữ được…
Cuống họng của Hoắc Vũ Hạo trượt lên trượt xuống liên tục.
Cô gái dưới thân hoàn mỹ hơn bất kỳ người phụ nữ nào.
Làn da trắng như tuyết, dáng người gập ghềnh đó, làn da trắng nõn bởi vì hơi men mà trở nên ửng đỏ, mỗi tấc da thịt trên cơ thể cô đều mang theo một vẻ cám dỗ khó nói.
Dáng vẻ mờ mịt và khuôn miệng nhỏ như anh đào của cô chính là những điểm thu hút đàn ông.
Đôi mắt anh tối sầm lại, hơi thở của anh trở nên hỗn loạn.
Nhưng cô không hề hay biết, bàn tay nhỏ bé vẫn không ngừng động đậy, “Nóng quá, ôi nóng quá…”
Cô vừa nói vừa đưa tay kéo mạnh đồ lót của mình.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, hai mắt anh nhắm lại, cổ họng không ngừng lên xuống, sự nóng bỏng từ bụng dưới cũng dần xuất hiện.
Sau khi hít thở sâu vài giây, anh cố gắng bình tĩnh lại.
Một giây tiếp theo, anh đứng dậy, bước ra cửa và gọi người giúp việc.
……
“Thưa cậu chủ, cô ấy đã tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Một lúc sau, cô giúp việc bước ra khỏi phòng rồi đi xuống nhà.
Hoắc Vũ Hạo dập tắt điếu thuốc trong tay, sau đó nhanh chóng quay về phòng.
Người giúp việc còn lại cũng nhanh chóng tiến lên, sau đó cầm chổi và ki hốt rác đi tới hốt sạch đống tàn thuốc dưới sàn.
……….
Trong phòng, chỉ có ngọn đèn đầu giường đang sáng.
Trên giường của anh, cô gái nhỏ đang nằm trong chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ và mái tóc dài đen nhánh.
Hoắc Vũ Hạo từng bước đi tới.
Cô nằm nghiêng, cả khuôn mặt vô cùng yên tĩnh, giống như một chú mèo con đang say ngủ.
Anh đưa tay ra, vén mái tóc xinh đẹp của cô sang một bên rồi đưa mắt nhìn cô, tâm trạng đột nhiên tốt lên một cách khó hiểu.
Ngay sau đó, anh cúi người xuống rồi hôn lên trán cô một cái.
Sau đó anh nhanh chóng tiến vào nhà tắm và chuẩn bị tắm rửa.
Lúc này, Nhã Kỳ không hề biết thứ chờ cô vào buổi sáng chính là một sự trừng phạt vô cùng lớn!
Cô càng không biết, cả đêm này sẽ là một đêm vô cùng khó khăn với người đàn ông kia!
“Đi tắm nước lạnh!”
“Ôi!”
“Ôi, ngủ không được!”
“Tô Nhã Kỳ, em còn lộn xộn nữa thử xem!”
“Tại sao trời vẫn còn tối?”