“Nam Minh Nhật, anh có phải biến thái không, sao lại tặng em cái này?”
Những hộp bao cao su đủ màu sắc đang nằm la liệt trên mặt đất.
Nam Minh Nhật cong môi, bước từng bước tới trước mặt Tịch Hạ, ngay sau đó đè cô ấy lên tường, mị hoặc lên tiếng: “Anh tặng em cái này em không thích sao? Sau này chúng ta sẽ cần dùng rất nhiều đấy!”
Tịch Hạ hung tợn nhìn chằm chằm anh ta: “Cái tên biến thái này, anh điên rồi đúng không, hôm nay là sinh nhật em, anh điên rồi sao?”
“Anh điên sao?” Anh ta cong môi cười một tiếng: “Anh từ nơi quân khu xa xôi chạy về đây để dự sinh nhật em, thế mà em lại nói anh điên rồi?”
“Ai bảo là muốn ăn sinh nhật cùng anh chứ?” Cô ấy lạnh lùng nhìn về phía Nam Minh Nhật: “Anh quay về quân khu của anh đi.”
Nam Minh Nhật nghe thấy thế thì biểu cảm có chút không vui, nhanh chóng đưa tay giữa cằm cô ấy rồi cúi xuống hôn thật mạnh lên môi cô ấy.
Nụ hôn này vừa cuồng nhiệt vừa mạnh mẽ.
Tịch Hạ suýt nữa đã không thở nổi.
Nếu không phải sợ cô ấy chết ngộp thì Nam Minh Nhật cũng không buông môi cô ấy ra.
“Xem ra đã lâu rồi không dạy dỗ em nên em sắp trở thành một con mèo hoang rồi đúng không?” Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của Tịch Hạ, lời nói đều mang theo vẻ cảnh cáo.
Tịch Hạ mở miệng thở dốc, trợn to mắt nhìn anh ta: “Nam Minh Nhật, em muốn tố cáo anh! Cái tên biến thái này!”
“Tố cáo anh sao? Anh đã làm gì em mà em lại muốn tố cáo anh?”
Người đàn ông vừa nói vừa cúi xuống cắn tai của Tịch Hạ một cái, xem như trừng phạt cô.
Sự đau đơn này khiến cả người Tịch Hạ trở nên run rẩy.
“Đừng đụng vào người em!”
Nam Minh Nhật đưa tay nâng cằm của cô ấy, ngón tay thon dài từ từ cởi áo của cô ấy ra: “Vừa khéo… Hôm nay em đã tròn mười tám tuổi rồi, anh đã chờ giây phút này quá lâu rồi!”
Hai mắt Tịch Hạ cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
“Anh, anh muốn làm gì? Dưới lầu đều là họ hàng thân thích cả đấy!” Cô ấy vừa nói vừa sợ hãi lùi về sau.
Thế nhưng người đàn ông chỉ nở một nụ cười ranh mãnh, lười biếng cởi quần áo ra: “Làm chuyện mà kể từ khi em xuất hiện anh vẫn luôn muốn làm!”
………..
Tô Nhã Kỳ ngồi ở dưới lầu chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy Tịch Hạ xuất hiện.
Cô cảm thấy có hơi lo lắng, lúc cô vừa chuẩn bị lên lầu để xem một chút thì lại thấy Tịch Hạ trở lại.
Mà người đi theo cô ấy lúc này còn có người anh trai kia.
Hai người đi xuống tới dưới lầu liền khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Lúc này, Nam Minh Nhật nhìn về phía mọi người, cười một tiếng: “Xin mời các vị cứ tự nhiên, tôi còn phải trở về quân khu vì thế tôi xin phép đi trước đây. Tịch Hạ, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Khóe miệng Tịch Hạ giật giật: “Biết rồi!”
Ngay sau đó, Nam Minh Nhật nhanh chóng rời khỏi đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
“Nhã Kỳ!” Tịch Hạ khập khiễng đi tới trước mặt Tô Nhã Kỳ, sau đó đưa tay kéo tay cô đi về phía bên cạnh.
Tô Nhã Kỳ thấy dáng vẻ của cô ấy có gì đó không ổn, nhanh chóng cau mày hỏi: “Tịch Hạ, cậu không sao chứ? Sao, tại sao bước đi của cậu lại không được tự nhiên cho lắm?”
“Không, không sao đâu!” Tịch Hạ lúng túng cười, thực tế lúc này chân cô ấy đều đang run rẩy: “Không sao, lúc nãy mình vừa đụng phải một cái bàn.”
Người đàn ông kia đúng là một tên biến thái.
Ba năm đầu khi cô ấy vừa tới nơi này, anh ta không hề thích Tịch Hạ cho lắm.
Sau khi bố của cô ấy nói vài lần thì anh ta lại bắt đầu đối xử với Tịch Hạ tốt hơn.
Thế nhưng kiểu tốt này lại là kiểu biến thái.
Hôn cô ấy, trêu đùa cô ấy là những chuyện thường xuyên xảy ra.
Hơn nữa còn đuổi những người mà cô ấy thích, lấy danh nghĩa là một người “Anh”!
Thế nhưng cô ấy không dám nói.
Tên này đúng là một tên cầm thú đội lốt người.
Mặt người dạ thú, đúng là được dùng để miêu tả người đàn ông đó.
Thế nhưng ban nãy anh ta còn lớn gan như thế, ở trên lầu…
Chân cô ấy vẫn còn đang run rẩy, trong lòng cô ấy cũng đang run rẩy.
“Tịch Hạ, Tịch Hạ….”
“Sao cơ?” Tịch Hạ yên tĩnh một chút mới phục hồi tinh thần được.
“Cậu sao thế? Sao cứ như người mất hồn vậy?”
Tịch Hạ cười một tiếng, sau đó kéo tay Tô Nhã Kỳ đi về phía quầy thức ăn.
“Nhã Kỳ, cậu ăn nhiều một chút đi, đây đều là những món mà cậu thích đấy.” Trong lúc nói chuyện, cô ấy nhanh chóng đi tới lấy một vài món ăn.
Hai mắt Tô Nhã Kỳ sáng lên, những món ăn này đều là những món ngọt, là những món mà những cô gái nhỏ vô cùng yêu thích.
Trong nhà chú Hoắc cái gì cũng có, nhưng món tráng miệng phải là loại tốt cho sức khỏe, vì thế không được quá màu mè.
Vì vậy, cô cảm thấy không thích nó cho lắm.
Nhà Tịch Hạ thì tốt hơn, có đủ thứ đồ ăn lấy lòng con gái.
Và món trà sữa yêu thích của cô.
Vì vậy, cả hai đã lấy rất nhiều thứ sau đó tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu thưởng thức.
Ngay khi cả hai vừa ngồi xuống, Tịch Hạ đã lên tiếng than thở: “Thực ra, mình cũng không thích tổ chức tiệc sinh nhật quá hoành tráng thế này.”
Tô Nhã Kỳ đang uống trà sữa, tò mò nhìn cô ấy: “Tại sao thế?”
“Những người thân và bạn bè này đều là của bố mình. Mình cũng không quen nhiều người trong số họ. Mình không thích, thật ra thì mình là một người không thích ồn ào.” Cô ấy cụp mắt xuống: “Tớ rất nhớ bữa tiệc sinh nhật nhỏ có ba người nhà bọn tớ tụ họp lúc xưa… ”
Những gì cô ấy nói khiến Tô Nhã Kỳ sững sờ, sau đó mắt cô cũng trở nên mờ mịt.
“Đúng thế, những người thân thật sự mới là tốt nhất.”
Tịch Hạ sững sờ nhìn về phía cô, sau đó mới chợt nhận ra mình vừa nói cái gì.
Vì vậy, Tịch Hạ vội vàng nắm lấy tay cô: “Nhã Kỳ, mình không có ý đó, tuy cậu không còn bố, nhưng cậu còn có Hoắc chú của cậu. Mình có thể nhận ra chú ấy rất yêu cậu đấy!”
Tô Nhã Kỳ không lên tiếng, không thừa nhận nhưng cũng không chối.
“Nhã Kỳ à, mình hỏi cậu một vấn đề nhé. Chú ấy, chú ấy đụng vào người cậu chứ?”
“Sao cơ?”
“Đúng thế, chú ấy đã làm chuyện đó với cậu chưa?”
Tô Nhã Kỳ nhanh chóng rụt tay lại, sắc mặt cô trở nên đỏ bừng: “Tịch Hạ, cậu, cậu đang nói bậy bạ cái gì thế, mình, mình chỉ mới mười bảy tuổi thôi…”
Thấy vậy, Tịch Hạ biết rằng hai người họ chưa làm gì cả.
“Nhã Kỳ.” Tịch Hạ nhìn về phía cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Nghe mình nói này, gặp được người đàn ông tôi thì phải biết nắm chặt. Bởi vì thế giới này có quá nhiều cám dỗ, cho nên khi gặp được rồi thì phải giữ cho chắc!”
“Nắm chặt…”
Cô lại nghe thấy từ đó một lần nữa.
“Đúng thế, phải nắm chặt, không phải cậu nói chú ấy là vị hôn phu của cậu sao. Hơn nữa cậu còn nói chú ấy đợi đến khi cậu mười tám tuổi sẽ đưa cậu đi lãnh giấy chứng nhận. Từ giờ đến khi cậu đủ mười tám tuổi cũng không còn dài nữa, mười bảy và mười tám cũng không khác nhau nhiều. Thế nhưng cậu đừng quên thứ khác biệt nhất chính là thời gian, bên ngoài có không biết bao nhiêu cám dỗ, e rằng cậu cũng không nghĩ tới những thứ cám dỗ đó đâu.”
Vừa nói, giọng điệu của cô ấy trở nên nghiêm túc hơn: “Tuy nhiên, cậu cũng không cần lo lắng quá, bởi vì mình có thể thấy rằng chú ấy vẫn vô cùng thích cậu. Bởi vì chú ấy đã bảo vệ bạn và theo dõi bạn trong buổi hòa nhạc và trong lúc ăn cơm tối qua. Ánh mắt khi nhìn cậu vô cùng dịu dàng, mình nói thật đấy!”
Tô Nhã Kỳ im lặng một hồi, bởi vì cô không biết mình nên trả lời thế nào.
Thấy cô cau mày, Tịch Hạ lại nói: “Cho nên, khi chú ấy vẫn còn thích cậu thì cậu phải nhanh lên. Dù sao thì hai người cũng sẽ trở thành vợ chồng. Làm một số việc nên làm trước, không phải là không được! ”
Mặt Tô Nhã Kỳ đỏ bừng lên, những lời này sao nghe cứ không được tự nhiên…
“Này, cậu đừng có xấu hổ như thế!” Tịch Hạ kéo bàn tay đang ôm mặt của cô, tận tình khuyên bảo: “Mình có thể nói cho cậu biết, lần trước khi chúng ta huấn luyện quân sự ấy, cậu vẫn còn nhớ cô gái mang thai đó chứ?”
Tô Nhã Kỳ gật đầu.
“Cậu có biết ai là người cướp bạn trai của cô ấy không? Chính là chị em tốt của cô ấy đấy, bạn vô cùng thân!”
“Cái gì?”
“Này, đừng nhìn mình với ánh mắt như thế, mình không có suy nghĩ gì về chú của cậu.” Nếu cô ấy dám nghĩ đến những người đàn ông khác, Nam Minh Nhật sẽ không để cô ấy yên!
Tô Nhã Kỳ có chút chột dạ, không yên lòng cầm lấy cốc trà sữa.
“Nhã Kỳ, mình chỉ nhắc nhở cậu một câu, ngay cả bạn thân cũng sẽ không bỏ qua cho một người đàn ông tốt như thế, họ sẽ ra tay cướp ngay, huống chi là những người phụ nữ bên ngoài chứ, cậu nói xem có phải hay không? Các cô gái đó sẽ cảm thấy chú của cậu đẹp trai như thế, ưu tú như thế, vì thế sẽ không ngần ngại mà cởi hết quần áo nằm trên giường của chú ấy đâu!”
“Cởi hết sao?” Tô Nhã Kỳ sững sờ, trong đầu nghĩ đến hình ảnh đó, vì thế tức giận nói thầm: “Muốn cướp thì cướp đi, mình không thể giành nổi đâu.”
“Này, đó không phải là những gì mình muốn nói. Nếu chú của cậu thực sự kết hôn với một người phụ nữ khác, cậu vẫn có chỗ đứng của mình trong nhà họ Hoắc sao? Người đó không giết chết cậu mới là lạ đấy!”
“Không, chú Hoắc sẽ không làm chuyện này với mình đâu!” Cô lập tức vặn lại.
Thấy cô tức giận, Tịch Hạ nhanh chóng lên tiếng: “Được rồi, xem như chú Hoắc không để cho người đó đối xử tệ với cậu đi, thế nhưng cậu có thể chịu được việc chú ấy vui vẻ, lo lắng cho một người phụ nữ khác không?”
Tô Nhã Kỳ không nói nữa, lông mày cau lại.
Chú Hoắc…
Ôm ấp phụ nữ khác?
Thấy cô càng ngày càng tức giận, Tịch Hạ biết cô gái này đã vô cùng quan tâm tới Hoắc Vũ Hạo.
Vì vậy, cô ấy nghiêng người nói nhỏ: “Vậy, cậu phải hết sức chú ý đến chú và ông xã tương lai của cậu đấy!”