Thấy những câu hỏi kia của phóng viên, cô cảm thấy rất đau lòng.
Tại sao những phóng viên này lại vô liêm sỉ như vậy!
Chẳng lẽ bọn họ không có lương tâm sao?
“Đừng xem!” Hoắc Ảnh Quân vươn tay ra trực tiếp cầm lấy điện thoại của Vân Tử Lăng rồi tắt đi.
Vân Tử Lăng biết trong lòng anh khó chịu, xem livestream mà không được bên cạnh càng thấy khó chịu hơn.”
“Này Quách Sở Tiêu, người tới chưa?” Hoắc Ảnh Quân cáu kỉnh cầm điện thoại ra gọi.
“Tổng giám đốc Hoắc, người của chúng ta đã đến, còn bốn phút nữa là tới nơi!”
“Đượ. Tới nơi thì đưa bọn nó đi ngay, bỏ rơi những phóng viên kia!” Sắc mặt Hoắc Ảnh Quân vô cùng tối tăm và giận dữ: “Giúp tôi xử lý những phóng viên hùng hổ dọa người có mặt ở đó…”
Lời còn chưa nói hết nhưng Quách Sở Tiêu đã hiểu ý của anh.
“Vâng thưa Tổng giám đốc Hoắc!” Quách Sở Tiêu vội buông điện thoại xuống.
“Thư ký Quách sẽ đến ngay à?” Vân Tử Lăng gấp gáp hỏi.
Hoắc Ảnh Quân gật đầu “Cậu ta tới sớm hơn chúng ta một chút, trước tiên bảo vệ bọn họ, sau đó chúng ta đến!” Anh cầm tay Vân Tử Lăng và vỗ vỗ.
Vân Tử Lăng gật đầu, lại im lặng một lần nữa.
Mà Đa Đa ở bên cạnh với vẻ mặt đầy mờ mịt nhìn Vân Tử Lăng, kéo áo cô rồi dùng tay ra hiệu: “Mẹ, cái gì là **?”
Vân Tử Lăng lập tức ngơ ngẩn.
Lúc nãy vì cô quá lo lắng cho Nhã Linh mà quên mất còn có Đa Đa ở bên cạnh, cô lấy điện thoại mở ra…
“Mẹ, tại sao dì Nhã Linh lại bị những chú kia bao vây ạ?”
“Mẹ, cái gì gọi là quái thai ạ?”
“Mẹ, có phải Đa Đa cũng thuộc dạng đứa trẻ không bình thường, cũng là quái thai không mẹ?”
Trong lòng Vân Tử Lăng lập tức đau nhói, cô vội ôm lấy thằng bé: “Đa Đa của mẹ là một đứa trẻ khỏe mạnh, Đa Đa của mẹ là một đứa trẻ rất thông minh!”
Mặc dù Hoắc Ảnh Quân ngồi bên cạnh không hiểu ngôn ngữ tay lắm, nhưng qua lời Vân Tử Lăng, anh có thể đoán ra Đa Đa đã hỏi cái gì.
Anh vội xoa đầu Đa Đa: “Đa Đa, con còn là một đứa trẻ rất thông minh. Cho dù con có bệnh hay không, cho dù người khác có nói thế nào thì con vẫn là cục cưng trong lòng bố Hoắc Ảnh Quân, cũng là sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng mẹ con. Con hãy nhớ rằng, đừng vì những thiếu sót của cơ thể mà nghi ngờ bản thân, bởi vì con là con trai của bố Hoắc Ảnh Quân!”
Đa Đa gật đầu, cái hiểu cái không.
“Đến rồi!” Mộ Niệm Quang lập tức dừng xe lại.
Hoắc Ảnh Quân nhanh chóng mở cửa xe, ôm lấy Đa Đa đi vào bên trong.
Vân Tử Lăng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Mộ Niệm Quang không thể đi theo ngay, anh ta còn phải tìm chỗ đỗ xe trước đã.
Mà Quách Sở Tiêu bên kia còn đang kẹt xe nên chưa thể tới.
…
“Tránh ra, mấy người tránh ra hết cho tôi.” Khúc Tịnh Quân ôm Nhã Linh và lớn tiếng quát đám phóng viên.
“Cậu Khúc, cậu thế này là thẹn quá hóa giận sao? Điều mà chúng tôi hỏi đều là sự thật, hai người đã chọn ở bên nhau thì phải đối mặt với sự thật chứ!”
“Đúng vậy! Quan hệ thân mật mà không xử lý tốt, vậy người sinh non bị thương không phải là cô Hoắc hay sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cũng không thể sinh được, lỡ đâu có bốn cái chân, bốn cánh tay thì sao!”
“Ha ha ha!” Đám phóng viên cười cực kỳ sung sướng.
“Đứa trẻ tôi sinh ra không phải quái thai…” Đột nhiên Hoắc Nhã Linh rống to lên với đám phóng viên.
Tiếng gào thét này khiến đám phóng viên phải sửng sốt.
Ngay sau đó phản bác lại: “Nếu không phải quái thai vậy cô phá thai làm gì? Ha ha, thật là…”
“Con tôi không phải là quái thai!” Hoắc Nhã Linh lại đỏ mắt hét lên một lần nữa.
Khúc Tịnh Quân vội ôm chặt lấy cô ấy: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”
“Nhã Linh!” Đột nhiên giọng nói của Hoắc Ảnh Quân vang lên.
Nghe vậy, mọi người đều quay đầu lại.
Vừa nhìn một cái, lập tức vội vàng nhường ra một con đường.
Hoắc Nhã Linh ngẩng đầu lên, thấy Hoắc Ảnh Quân ôm Đa Đa bước về phía cô ấy.
Không biết tại sao, cô ấy càng cảm thấy tủi thân hơn.
Ngay lập tức, cô ấy không nhịn được hét lên: “Đó là con trai tôi, đứa bé trên tay anh ấy chính là con trai của tôi!”
Mọi người….
Vân Tử Lăng lập tức dừng lại.
Hoắc Ảnh Quân:…
Khúc Tịnh Quân:…
“Cô Hoắc, cô nói đứa bé trên tay Tổng giám đốc Hoắc chính là con trai cô ư? Con trai của cô và cậu Khúc sao?” Một phóng viên nhíu mày gấp rút truy hỏi, hiển nhiên là không tin: “Đây… Đây không phải là con trai của chị dâu cô sao?”
Hoắc Nhã Linh vội khóc lóc nói: “Đó không phải là con trai của chị dâu tôi, đó chính là con trai của tôi và Khúc Tịnh Quân, con trai của chúng tôi không phải quái thai, con trai của chúng tôi rất thông minh, cái gì nó cũng biết, cái gì cũng hiểu!”
Khúc Tịnh Quân đơ ra, anh ta nhìn đứa bé trong tay Hoắc Ảnh Quân kia.
Đó là…
Thằng bé giúp anh ta gọi người đến.
Kia…
Đó là con trai của anh ta sao?
Hoắc Ảnh Quân kinh ngạc nhìn về phía Đa Đa rồi nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Vân Tử Lăng gần như là phản xạ có điều kiện cướp lại Đa Đa từ trong tay Hoắc Ảnh Quân.
Một giây tiếp theo cấp tốc chạy ra ngoài.
Đám phóng viên như vừa phát hiện một vùng đất mới, trong nháy mắt lập tức xông lên.
Tại sao?
Tại sao Nhã Linh lại muốn để lộ ra ánh sáng?
Cô lo lắng chạy tới gấp gáp như vậy, rất sợ cô ấy không chịu nổi kích thích.
Sợ bọn họ bị tấn công, chịu oan ức.
Cô suy nghĩ làm thế nào để che chở cho cô ấy, làm sao để đánh trả những phóng viên kia.
Nhưng vì cái gì…
Tại sao không đợi cô mở miệng đã đưa Đa Đa ra ánh sáng chứ?
Không phải cô ấy đã từng đồng ý rồi sao?
Đồng ý với sẽ không bao giờ đưa Đa Đa ra ánh sáng mà!
Giờ đây trong lòng Vân Tử Lăng vô cùng khó chịu.
Cô không muốn suy nghĩ gì cả.
Cũng không muốn quan tâm điều gì hết.
Cô chỉ muốn rời đi.
Rời khỏi chỗ này.
Rời khỏi đám người ồn ào này.