Luật sư Tống sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh, Bùi Vũ Ninh còn dám mở miệng, đúng là tự mình tìm chết, Bùi Vũ Ninh còn chịu đựng được chuyện tối qua.
“Đêm qua, cảnh sát trưởng Lưu và tôi đã đến thôn Ngọc Thủy, còn có phóng viên Trịnh Nguyệt ở Hải Thành đi cùng, toàn bộ quá trình kiểm tra rất rõ ràng và công khai.” Con ngươi Bùi Vũ Ninh liếc Luật sư Tống một cái, khóe môi hơi hơi ngoéo một cái.
Người của Qủy Vực Chi Thành rất lợi hại, nhưng so với Tô Khiết đa mưu túc trí thì Tô Khiết đã sớm đoán được bọn họ đến Hải Thành sẽ không thoát khỏi tai mắt của Quỷ Vực, cho nên cô và Tô Khiết tới Hải Thành cũng không hề che giấu.
Tô Khiết nhà cô đã đoán tất cả tình huống, tình huống tối qua là bất ngờ, nhưng vẫn nằm trong dự đoán của Tô Khiết, nếu đã có trong dự đoán thì sẽ có cách giải quyết.
Có thể nói tối qua bọn họ làm như vậy cũng coi là giúp bọn họ.
Luật sư Tống nghe Bùi Vũ Ninh nói thì sắc mặt thay đổi, khóe môi cười lạnh cũng nhanh chóng giấu đi.
“Thưa thẩm phán, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Lưu và phóng viên Trịnh Nguyệt đã giúp tôi đi tìm bằng chứng lên tòa, chứng minh tính chân thật tài liệu của tôi.”
“Đồng ý.” Thẩm phán sẽ không từ chối.
Một người là cảnh sát, một người là phóng viên nổi tiếng chính trực ở Hải Thành, hai người này ra mặt làm nhân chứng thì không ai nghi ngờ.
Cho nên hiện tại mọi người càng tò mò tối qua Bùi Vũ Ninh đã điều tra được gì?
Cảnh sát trưởng Lưu và Trịnh Nguyệt đi lên chứng minh lời Bùi Vũ Ninh nói.
Sắc mặt của luật sư Tống có chút khó coi.
“Ông Lý, xin hỏi ông đã ở đâu trong khoảng thời gian từ ba giờ đến bốn giờ ngày hai mươi ba?” Bùi Vũ Ninh không nói thẳng chứng cứ đã điều tra được, mà đột nhiên hỏi Lý Minh một câu.
Lý Minh nghe Bùi Vũ Ninh hỏi thì sắc mặt thay đổi, bởi vì khiếp sợ nên hai mắt trợn lên theo bản năng, thậm chí cả người có chút run rẩy.