Bà cụ Nguyễn thấy có người chào hỏi Tô Khiết, thái độ rất lễ phép, trong lòng tức muốn bốc khói, dụa vào cái gì mà Tô Khiết được mấy người đó kính trọng chứ?
Nếu không phải Nguyễn Hạo Thần đầu từ cho Tô thị, Tô thị đã phá sản từ lâu rồi, nếu Tô thị phá sản, Tô Khiết chả là cái thá gì cả.
Tô Khiết còn không phải là dự vào Hạo Thần nhà bà sao.
Tô Khiết không để ý đến ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, hai người này đều rất ngang ngược không chịu nói lý, cô không muốn nói nhảm với họ.
Tô Khiết không thèm liếc nhìn bà cụ Nguyễn lần nào, đi thẳng vào tòa cao ốc Tô thị.
“Tô Khiết, cô có thái độ gì đây hả?” Bà cụ Nguyễn đang ôm một bụng lửa giận, bây giờ lại thấy Tô Khiết có thái độ như thế, càng tức giận hơn.
Vì tức quá, bà cụ Nguyễn tạm thời không kềm được lửa giận, tiếng nói đột nhiên lớn hơn, tiếng kêu đó cực kỳ hùng hồn, sắc lẹm chói tai.
Những người đang ra vào cao ốc Tô thị đều nhịn không được dừng chân lại, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đều là người nổi tiếng, có rất nhiều người biết họ.
Vì chuyện lần trước, mọi người cũng đều biết chuyện xích mích giữa Tô Khiết và hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn, dưới tình hình này, người ngoài không tiện xen vào, dù sao tình huống rất xấu hổ.
Cho nên mọi người chỉ đứng ở xa xa hóng chuyện.
Cao ốc Tô thị nằm trên đoạn đường đông đúc ở trung tâm thành phố, xung quanh có trung tâm thương mại, cũng có rất nhiều cửa hàng, cho nên cũng có rất nhiều người đi dạo phố, nhiều người nghe được tiếng quát lớn bén nhọn của bà cụ Nguyễn đều nhịn không được bu lại.
Nhiều chuyện là bản năng của con người.
Bà cụ Nguyễn thấy xung quanh bu đầy người, mà Tô Khiết không thèm phối hợp với bà, bà cụ Nguyễn biết hôm nay không thể nào giải quyết mọi chuyện trong im lặng được rồi.
Bà cụ Nguyễn đảo mắt, đột nhiên cong môi cười khẽ, nếu Tô Khiết đã không sợ mất mặt, vậy bà cũng không ngại quậy ầm lên đâu.