Cho nên tất cả mọi chuyện, cô đều tính rồi, chỉ đợi…
“Anh Nguyễn, xin chào.” Lâm Bối đứng dậy, đi đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần, chào hỏi anh.
Lâm Bối lúc này đứng cách Nguyễn Hạo Thần khoảng hai mét, lịch sự mà khách khí.
“Liên quan đến chuyện tối hôm đó, Tiểu vương tử còn biết cái gì?” Nguyễn Hạo Thần không muốn lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp mở miệng hỏi.
Dù sao Lâm Bối ở trong điện thoại tiết lộ mình biết vài chuyện.
Anh ta đồng ý đến đây chính là vì chuyện của tối hôm đó.
“Anh Nguyễn, anh định để hai chúng ta đứng nói chuyện này sao?” Lâm Bối khẽ mỉm cười, thái độ vẫn lịch sự mà khách khí: “Chuyện này có thể không phải chỉ một hai câu thì có thể nói rõ ràng được.”
Nguyễn Hạo Thần không có nói gì, mà cất bước, đi tới, ngồi trên một chiếc ghế.
Lâm Bối cũng đi theo Nguyễn Hạo Thần qua đó, Lâm Bối lúc này đứng ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, cô không có khẩn trương mà ngồi xuống.
Bởi vì cô đang đợi…
Vào lúc này, Lâm Bối nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, mắt của Lâm Bối lóe lên, cô nghĩ, chắc là Đường Lăng đến rồi?
Dù sao cả tầng tám, chỉ có ba người bọn họ ở, anh cả có chuyện sẽ không trở về nhanh như thế, cho nên chỉ có thể là Đường Lăng.
Lâm Bối nghe thấy tiếng bước chân, khi cô hơi liếc mắt, dư quang ở khóe mắt phát hiện vừa hay Đường Lăng đi qua.
Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó khẽ rướn người, dựa sát vào trước mặt Nguyễn Hạo Thần, trực tiếp mà nhanh chóng nói: “Nguyễn Hạo Thần, tôi thích anh, tối hôm đó tôi vốn tưởng rằng anh ở phòng đó, cho nên tôi đã lẻn vào, tôi không ngờ người trong phòng lại là Đường Lăng.”
Lúc này, giọng của Lâm Bối không cao, nhưng, lại đủ khiến Đường Lăng ở bên ngoài nghe thấy.
Bởi vì, lời của Lâm Bối vốn dĩ chính là cố ý nói cho Đường Lăng nghe.
Cô không muốn Đường Lăng chịu trách nhiệm, cô cũng không muốn dây dưa gì với Đường Lăng, cô nhất định phải trở về, bắt buộc phải tiếp tục làm Tiểu vương tử của cô, cô không thể ở lại đây, càng không thể gả cho Đường Lăng.