Giám định này thì ai làm mà chẳng giống nhau?
Ông ta cứ muốn phải tự mình làm?
Sao cô lại không biết ông ta đang nghĩ gì!
Sao bây giờ cô nhìn Nguyễn Bạc Vệ lại thấy khó chịu đến thế?
“Khiết Khiết, cô sẽ không làm vậy.” Sắc mặt Nguyễn Bạc Vệ khẽ biến, ông ta nhìn Tô Khiết, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt ông ta vẫn có sự lo lắng rõ ràng.
Ông ta lo lắng Tô Khiết sẽ thật sự làm vậy.
Tô Khiết thầm cười khẩy trong lòng, Nguyễn Bạc Vệ được lắm!
“Ừm, tôi sẽ không làm đâu, nhưng tôi có thể nói với ông rằng cho dù kết quả giám định ADN có thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tôi và Nguyễn Hạo Thần ở bên nhau.” Tô Khiết cố ý nói câu này, cố ý nói cho Nguyễn Bạc Vệ nghe.
Cô rất khó chịu khi nhìn thấy Nguyễn Bạc Vệ, nếu không làm chút gì đó thì tâm trạng cô sẽ rất tồi tệ.
“Khiết Khiết, sao có thể như vậy?” Nguyễn Bạc Vệ lại tin là thật, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, giọng nói cũng trở nên lo lắng và sốt ruột.
“Chỉ cần tôi muốn thì không gì là không thể.” Tô Khiết nhìn ông ta, lông mày hơi nhướng lên, câu này thật sự là ngông cuồng tới tận trời.
“Khiết Khiết, cô, cô…” Nguyễn Bạc Vệ thật sự nóng nảy, lăn bánh xe tới trước mặt Tô Khiết, gấp gáp gọi cô.
Tô Khiết nhổ hai sợi tóc trên đầu đưa cho Nguyễn Bạc Vệ: “Ông Nguyễn, tốt nhất ông nên cầu nguyện chúng ta không có quan hệ huyết thống, nếu không…”
Tô Khiết cố ý nói một nửa rồi dừng lại, sau đó cô thấy sắc mặt Nguyễn Bạc Vệ lập tức tái đi.
Không biết vì sao Tô Khiết đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô không muốn có liên quan gì đến Nguyễn Bạc Vệ, cho nên sự kích động và vui mừng của ông ta trong mắt cô cực kỳ châm chọc, cực kỳ khó chịu.