cậu ba Nguyễn ngồi thẳng lưng, chỉ dùng một tay ôm lấy Tô Khiết, ngoài ra không có bất kì động tác thân mật nào khác.
Tô Khiết thấy anh như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ba Nguyễn đứng đắn như vậy.
Chỉ vì đi đăng kí kết hôn, anh cũng thật là…
Chuyện đăng kí kết hôn này, Tô Khiết đã không còn mâu thuẫn như trước nữa, cô cùng Nguyễn Hạo Thần đăng kí kết hôn cũng là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên, cô nhớ tới hai bảo bối ở nhà, nghĩ đến bảo bối Đường Minh Hạo, nếu cô đăng kí kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, liệu bé Hạo có đồng ý không?
Hơn nữa, cậu ba Nguyễn làm vậy có phải là qua loa rồi không?
Lần đầu đã qua loa lắm rồi, lần này còn sơ sài như vậy?
Ai mà kết hôn kiểu vậy chứ?
Đối với điều này, trong lòng Tô Khiết có chút bất mãn.
Tuy nhiên, điều Tô Khiết lo nhất vẫn là ăn nói như thế nào hai bảo bối chuyện kết hôn với Nguyễn Hạo Thần.
Tô Khiết nhìn anh, ánh mắt chớp động, cô nhìn bầu trời đang sập tối ở phía ngoài, giờ này chắc ủy ban chắc đã đóng cửa rồi.
“Giờ này ủy ban nghỉ làm việc rồi.” Tô Khiết nói lời này ra liền thở phào nhẹ nhõm.
cậu ba Nguyễn là tinh anh, chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết trong lòng cô nghĩ gì, khóe môi chậm rãi giương lên: “Không sao cả, bọn họ nghỉ làm thì sẽ không cản trở việc lấy hôn thú của chúng ta.”
Tô Khiết trợ tròn hai mắt, nhìn thẳng vào anh, khóe miệng giật giật, được rồi, có vẻ như không có gì có thể làm khó được cậu ba Nguyễn.
Ủy ban tan ca rồi không thể ngăn anh lấy giấy hôn thú, thế thì còn gì cản trở nữa đâu?
Tô Khiết áp sát người vào người anh, gương mặt cô vừa vặn chạm vào cổ anh, cô nhẹ nhàng kề sát vào cổ anh, cố ý thổi một hơi nhẹ, hơi thở ấm áp lập tức tán lên da thịt anh.
Cơ thể cậu ba Nguyễn lần thứ hai căng cứng, rũ mắt xuống dưới nhìn cô, vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của cô, thấy cả động tác cố ý kia, ánh mắt anh lại càng tối hơn.