Bây giờ anh không muốn cô đi qua, anh sợ như thế mình sẽ làm tổn thương cô, anh phải đến bệnh viện, khi cúp điện thoại của cô, anh sẽ đến bệnh viện.
“Nguyễn Hạo Thần, tình hình của anh thế nào rồi?” Ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, sự thay đổi của anh trước sau lớn đến mức cô nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại.
“Trêu chọc em đấy? Làm sao? Bình thường chưa từng bị trêu chọc à?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần vẫn mang theo ý cười, có chút cố ý mơ hồ.
“Nguyễn Hạo Thần.” Tô Khiết nghiến răng nghiến lợi, người này chính là chán lắm rồi, lại còn dùng loại chuyện này trêu chọc cô.
Không thể chấp nhận được!
Đầu bên kia điện thoại, tiếng cười của Nguyễn Hạo Thần trực tiếp truyền đến.
Sắc mặt Tô Khiết hơi tối sầm lại, trong lòng càng thêm phiền muộn, đùa với cô vui như vậy sao?
Hơn nữa anh còn nói đùa kiểu này? Anh bị điên rồi à?
Không, mặc dù Nguyễn Hạo Thần đôi khi hơi nham hiểm, trong bụng có chút đen tối, nhưng anh cũng sẽ không đùa giỡn những chuyện như vậy, đúng chứ?
Ánh mắt Tô Khiết hơi lóe lên, một lúc sau cô cũng không lên tiếng mà lẳng lặng lắng nghe giọng nói ở đầu dây bên kia.
Cô có thể nghe thấy giọng nói của Nguyễn Hạo Thần ở đầu dây bên kia vẫn còn yếu ớt gấp gáp, rõ ràng có cảm giác bị đè nén.
“Tô Khiết, cúp máy trước, đi ngủ đây.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần nhịn đến mức khó chịu, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi, tay cầm điện thoại không ngừng siết chặt, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Ánh mắt Tô Khiết lại nhanh chóng lóe lên, hiện tại cậu ba Nguyễn gọi điện thoại cho cô, lần nào cũng trêu chọc cô không ngừng, hôm nay anh lại cúp máy sớm như vậy.
Lý do hóa ra là ngủ? Đi ngủ sao?
Tô Khiết cảm thấy có gì đó không bình thường, không, rất không bình thường!
“Ngủ một mình sao?” Tô Khiết khẽ cau mày, đột nhiên hỏi.