Nhưng ông ta cũng chỉ uống một ngụm, sau đó đặt xuống.
“Gần đây áp lực của Hạo Thần cũng rất lớn, ngủ cũng không ngon, nhưng con cũng biết tính tình của Hạo Thần, cho dù nó bị bệnh cũng sẽ không đi khám bác sĩ, càng không chịu uống thuốc, lát nữa Hạo Thần về nhà thì con nói nó cũng uống một chút để tối nay nó có thể ngủ ngon một giấc.” Bà cụ Nguyễn cũng không khuyên Nguyễn Bạc Vệ, chỉ là chuyển đề tài lên người Nguyễn Hạo Thần, khi bà cụ Nguyễn nói lời này thì trên mặt càng thêm lo lắng: “Mẹ thật sự lo lắng Hạo Thần sẽ mệt nhọc đến đổ bệnh.”
Nguyễn Bạc Vệ mím môi, trong con ngươi có chút áy náy.
“Đứa nhỏ Hạo Thần quá hiếu thắng, mọi chuyện phải làm tốt hơn người khác, hiện tại nó đã tiếp quản Nguyễn thị, áp lực rất lớn, nhưng hiện tại tình hình nhà họ Nguyễn như vậy cũng không ai có thể giúp nó.” Bà cụ Nguyễn thở dài một hơi, giọng nói rõ ràng càng thêm nặng nề.
Nguyễn Bạc Vệ nắm thật chặt hai tay lại, trong con ngươi tràn đầy áy náy, theo lý thuyết hiện tại ông ta là người chống đỡ cả nhà họ Nguyễn, nhưng ông ta lại đặt mọi thứ lên người Hạo Thần.
“Nhưng con cũng không cần quá lo lắng, từ nhỏ đứa nhỏ này đã thông minh, đặc biệt xuất sắc, sau khi Nguyễn thị giao cho nó thì hoạt động rất tốt, nhưng áp lực lớn, gần đây mất ngủ đặc biệt nghiêm trọng, mẹ tìm phương thuốc này cho con, cũng cho nó, con cũng biết bởi vì chuyện năm đó nên nó vẫn luôn trách ba mẹ, ba mẹ nói thì nó không nghe, nó từ chối sự quan tâm của ba mẹ, haiz.” Bà cụ Nguyễn nói đến đây thì dùng sức thở dài một hơi: “Ba mẹ xử lý chuyện năm đó đã ảnh hướng không tốt đến Hạo Thần, nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy, ba mẹ cũng không có cách nào khác.”
“Chờ nó về nhà, con tâm sự với nó, nó vẫn rất tôn trọng con nên sẽ nghe lời con nói.” Bà cụ Nguyễn lại chậm rãi nói thêm một câu.
Nguyễn Bạc Vệ không nói gì, vẫn luôn im lặng, bà cụ Nguyễn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Nguyễn biết chỉ cần ông ta không từ chối thì sẽ có hy vọng.
Bà cụ Nguyễn cũng không nói thêm nữa, bà ta hiểu rõ đứa con trai này, nói nhiều lại không tốt lắm.
“Mẹ đến phòng bếp xem đồ ăn, tối nay có nhiều món con thích.” Bà cụ Nguyễn tìm lý do, tạm thời rời đi.
Mấy năm nay, tuy rằng Nguyễn Bạc Vệ đồng ý gặp bà ta, nhưng mỗi lần cũng không nói chuyện với bà ta, bà cụ Nguyễn biết ông ta không thích bị quấy rầy.