Lúc này Nguyễn Hạo Thần thân mình lo chưa xong, nhất định cũng không cách nào bảo vệ Tô Khiết.
Không thể không nói kế hoạch của Kim Ngọc Ngân không tệ.
Nhưng tay Tô Khiết lại lướt qua chén sứ, mà đưa tay về phía bình sứ khác.
Lực tay Tô Khiết rất vừa vặn, tay vừa chạm vào bình sứ, bình sứ nghiêng qua một bên, sau đó rơi xuống mặt đất, vỡ nát thành những mảnh.
Nghe nói ông cụ Nguyễn đã dùng 150 tỷ mua bình sứ đó.
Nghe nói bình sứ này là gốm Thanh Từ của thời nhà Đường.
Gốm Thanh Từ là gốm men ngọc tốt nhất thời nhà Đường, gốm chưa nung vô cùng mịn, tâng men đều nhau, bóng loáng nhẵn nhụi, giống như băng như ngọc, gốm men này có màu xanh biếc “Như nghìn đỉnh núi xa” mê người, lúc đó gốm Thanh Từ này cung cấp cho hoàng thất.
Cho nên ông cụ Nguyễn dùng 150 tỷ mua về, giá này có chút kinh khủng cũng rất giá trị.
Mà hiện tại Tô Khiết làm vỡ bình sứ ông cụ dùng 150 tỷ mua vê, mảnh sứ vỡ nát, từng mảnh vỡ vụng trên mặt đất.
Tô Khiết nghĩ nếu 150 tỷ chất đống ở đây thì có lẽ càng đẹp mắt, càng đồ sộ.
Kim Ngọc Ngân nhìn mảnh vỡ dưới đất, nhất thời mặt xám như tro tàn, cô ta, cô ta muốn làm cho Tô Khiết làm vỡ chén sứ nhỏ chọc ông cụ tức giận.
Nhưng cô ta không ngờ cô lại làm vỡ bình sứ ông cụ thích nhất, dùng 150 tỷ mua về.
Nếu chỉ là một chén sứ nhỏ, ông cụ nhất định sẽ không truy cứu đến cùng, nhưng nếu là bình sứ 150 tỷ này, ông cụ truy cứu thì cô ta có thể trốn thoát sao?
Dù sao vừa rồi cô ta đã đẩy Tô Khiết!
“Cô, cô làm vỡ bình sứ của ông chủ, đó là bình sứ ông chủ dùng 150 tỷ mua về, ông cụ thích nó nhất, cô, cô lại làm vỡ…” Kim Ngọc Ngân muốn đánh đòn phủ đầu, dùng khí thế đàn áp Tô Khiết, cô ta muốn làm cho Tô Khiết sợ hãi, đến lúc đó không dám phản bác cũng không cách nào phản bác.