Vì vậy, phản ứng đầu tiên của Tô Khiết là nghĩ cách ngăn Nguyễn Hạo Thần mở thẻ nhớ.
Tuy nhiên, Tô Khiết biết, Nguyễn Hạo Thần đang cố ý, chỉ để ép cô lộ ‘nguyên hình’.
Vì vậy, cô biết rằng vào lúc này rất khó để ngăn cản Nguyễn Hạo Thần, quả thật rất khó.
Nhưng dù khó thế nào, cô cũng phải tìm cách, bộ não Tô Khiết nhanh chóng hoạt động, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào thích hợp.
Bởi vì không có cách nào ổn, Tô Khiết không dám hành động vội vàng, một lúc lâu cô ngồi ở trên giường không nhúc nhích.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ngồi trên giường không có phản ứng gì, đôi mắt anh hơi híp lại, đứng dậy đi thẳng đến cái bàn trong phòng Tô Khiết.
Trên bàn có một chiếc laptop, anh mở chiếc laptop, sau đó mở ngăn kéo ở bên cạnh bàn làm việc, sau đó từ trong ngăn kéo tìm thấy một đầu đọc thẻ.
Nhìn thấy hết thảy, Tô Khiết ánh mắt lóe lên, trong ngăn bàn còn có một cái đầu đọc thẻ? Tại sao cô không biết?
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã cầm laptop, bên trong có đầu đọc thẻ, quay trở lại giường.
Nguyễn Hạo Thần đưa laptop đến trước mặt Tô Khiết, sau đó cầm thẻ nhớ đưa về phía đầu đọc thẻ.
Mắt nhìn thấy nó sắp được cắm vào!!
Tô Khiết biết, với một đầu đọc thẻ làm sẵn, một khi mở ra dữ liệu trong thẻ nhớ sẽ không còn được bảo mật, vì vậy cô phải tìm cách ngăn chặn.
Tô Khiết thầm thở hắt ra, cô nhìn thẻ nhớ trong tay anh, đôi mắt chợt lóe sáng.
Tia sáng trong mắt cô vụt qua rất nhanh, rất nhỏ, cô lập tức cụp mắt xuống, vì vậy Nguyễn Hạo Thần không phát hiện ra.
Nguyễn Hạo Thần đã cắm thẻ nhớ vào đầu đọc thẻ, sau đó anh lấy đầu đọc thẻ cắm vào máy tính, lúc này chỉ cần chạm nhẹ một cái, là có thể mở dữ liệu bên trong ra.
Tô Khiết không nhúc nhích, không có bất cứ hàng động ngăn cản nào, cũng không lên tiếng.