“Cô nói bậy bạ gì đó, không bằng chứng không chứng cứ, cô đừng mơ hãm hại được tôi.” Sắc mặt Tô Nghiên Nghiên nhanh chóng thay đổi, có điều đương nhiên là cô ta sẽ không thừa nhận.
“Không, tôi có chứng cứ, tôi sợ sau đó cô ta sẽ không thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi đã ghi âm lại.” Mặc dù Lương Vân Hạ chỉ là người mẫu nhỏ, nhưng mà cũng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ nhiều năm rồi, đã trông thấy quá nhiều chuyện xấu xí, tất nhiên cũng đã học được một ít mánh khóe..
Khi đang nói chuyện, cô ta lấy điện thoại ra, ấn mở đoạn vừa mới ghi âm.
“Cô giúp tôi một chuyện này, tôi cho cô đến Tô thị làm người mẫu.” Câu đầu tiên chính là giọng nói của Tô Nghiên Nghiên.
“Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”
“Cô tìm cơ hội thả vòng cổ của cô vào trong túi xách của cô ta, sau đó vu hãm cô ta ăn trộm vòng cổ của cô, sau khi chuyện này hoàn thành, tôi sẽ cho cô vào Tô thị.
Đoạn ghi âm này đủ để chứng minh tất cả.
Ngay lập tức mặt Tô Nghiên Nghiên xám như tro, cô ta muốn cãi lại, nhưng mà lúc này chứng cứ đang nằm trước mặt, cô ta không có cách nào ngụy biện được.
“A, hóa ra là em gái tôi, nếu là em gái tôi, vậy …’ Tô Khiết nhìn về phía Tô Nghiên Nghiên, lông mày hơi nhăn lại, cố ý dừng lại lời đang nói.
Mọi người nghe thấy lời này của cô, đều cho rằng cô biết người hại cô là Tô Nghiên Nghiên, là em gái của mình, nên sẽ không so đo, dù có nói thế nào, thì hai người vẫn là người một nhà.
Sắc mặt cậu năm Tào sa sầm xuống, cô gái ngốc này sẽ không định buông tha như vậy chứ?
Tô Nghiên Nghiên làm hại cô còn ít sao? Thế mà cô vẫn không tính toán gì.
“Làm phiền mấy vị cảnh sát giải quyết việc này vậy.” Đang lúc mọi người nghi ngờ vô căn cứ, thì Tô Khiết không nhanh không chậm bổ sung hết lời nói của mình.
Cậu năm Tào giật mình, mẹ kiếp, có thể đừng nhấn mạnh như thế hay không?
“A, được.” Cảnh sát trẻ không nhịn được cười.
“Nếu như chuyện này đã rõ ràng, cũng không phải xem cái gì nữa, cục trưởng Tào có thể trả lại cho tôi đồ của mình không?” Tô Khiết chuyển ánh mắt về phía cameras cỡ nhỏ trong tay Cậu năm Tào.