“Vâng.”
Hoàng Thượng bước vào Ngưng Hương uyển, Tĩnh phi đang đánh đàn, nhìn thấy hắn hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng dậy rồi quỳ xuống nghênh tiếp.
“Thần thiếp không biết Hoàng Thượng bãi giá, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế……..”
“Miễn miễn, đứng lên đi! Trẫm đã lâu không nghe ái phi đánh đàn, tấu cho trẫm nghe một khúc đi!” Hoàng Thượng ngồi xuống bên cạnh nàng, ôn hòa nói.
“Cái gì? Ngươi bảo đêm qua Hoàng Thượng ngủ lại Ngưng Hương uyển?” Vận Hoàng hậu tức giận hỏi.
“Vâng, Hoàng Thượng đêm qua không hiểu tại sao lại tự dưng tới Ngưng Hương uyển, để nô tài canh giữ bên ngoài, tận đến giờ Dần mới ra, hẳn là….ngủ lại.”
Vận Hoàng hậu nghe được chuyện Hoàng Thượng ngủ lại Ngưng Hương uyển, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, rất nhanh lại dịu sắc mặt, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Lộc nhi, còn không mau đưa thuốc bổ tới cho Tĩnh phi.”
“Vâng, nương nương.”
Tuy gọi là thuốc bổ, thật ra lại là thuốc xảy thai, cho dù Tĩnh phi có thể chất không thể sinh con, nhưng Vận Hoàng hậu vẫn muốn phòng ngừa chuyện có thể chẳng may xảy ra. Hoàng Thượng lại vẫn sủng ái Vận Hoàng hậu như thường, cũng không tới Ngưng Hương uyển nữa, thế nhưng mấy ngày sau, Vận Hoàng hậu lại phát hiện có điều khác lạ. Hoàng Thượng dần dần không tới điện Hoàng hậu nữa, cũng không triệu nàng ta thị tẩm, còn triệu Kỳ thần y vào cung mỗi ngày, nàng ta liền bí mật gọi hoạn quan hầu hạ bên Hoàng Thượng đến tra hỏi.
“Nương nương, Hoàng Thượng hình như là……không thể thực hành đạo nam nữ được nữa.”
(đạo nam nữ: chuyện XXOO, có thể hiểu là Hoàng Thượng bị yếu sinh lý/ không cương được)
Vận Hoàng hậu sửng sốt một chút, sau đó bật cười. Ngoại trừ nàng ta có thể sinh được hoàng tử thì các phi tần khác trong hậu cung đều chỉ sinh được công chúa, mà bây giờ, các nàng càng không còn cơ hội. Kể từ bây giờ, đã không còn ai có thể uy hiếp được hậu vị của nàng ta nữa rồi.
“Kỳ thần y……..bệnh này của trẫm có thể trị được không?” Cho những người khác lui xuống xong, Hoàng Thượng lộ ra vẻ mặt phiền não. Hắn vốn chính là một quân chủ mê sắc, vậy mà bây giờ lại không có cách nào có thể hưởng lạc thú.
“Hoàng Thượng, trong quá trình trị liệu, người nhất định phải kiêng kị nữ sắc.” Kỳ Ế bắt mạch cho hắn xong, mỉm cười, Hoàng Thượng nhìn hắn lại có chút ngây ngốc, hạ phúc vốn không hề có động tĩnh gì bỗng dưng lại nóng rực, muốn cương lên. Hắn nắm lấy y phục của Kỳ Ế, đẩy hắn xuống dưới thân, kích động muốn lột y phục của hắn ra.
“Thần y, trẫm đã tìm ra được cách có thể chữa bệnh rồi! Đó chính là ngươi, ngươi có thể làm cho trẫm có phản ứng………trẫm bây giờ……..thật muốn ngươi…..”
Kỳ Ế nghe thấy vậy, cười đến yêu mị, hắn dùng móng tay rạch một vết thương ngay trên xương quai xanh của mình, máu tươi trào ra, Hoàng Thượng liền cúi đầu xuống điên cuồng liếm lên miệng vết thương, mùi vị của máu tươi lại khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng không lâu sau, Hoàng Thượng liền hôn mê bất tỉnh trong cơn mê loạn.
Lúc Hoàng Thượng tỉnh lại, thấy Kỳ Ế đang nằm ngủ bên cạnh hắn, liền cho rằng mình đã sủng hạnh Kỳ Ế, vì thế liền ra lệnh cho Kỳ Ế ở lại trong cung, để mình ngày ngày có thể sủng hạnh, đối với Vận Hoàng hậu, hắn lại không thể nào có cảm giác hưng trí. Vận Hoàng hậu không ngờ rằng Kỳ thần y lại biến thành địch nhân tranh giành tình cảm với nàng ta, thậm chí còn được sủng ái hơn cả nàng ta, ngày ngày đều có thể ngủ lại ở Càn Khôn điện.
“Tiện nhân! Tiện nhân!”
Vận Hoàng hậu tức giận đi lại trong điện Hoàng hậu, tối nay nàng ta đã tới cầu kiến ở Càn Khôn điện, hoạn quan thủ vệ lại nói là Hoàng Thượng đã đi ngủ cùng với Kỳ thần y rồi, thế nào cũng không chịu truyền lời, vừa dò hỏi, thế mà lại là Kỳ thần y bày mưu tính kế với Hoàng Thượng!
Nàng ta mang cơn bực tức trong người hồi cung đi ngủ, nhưng lại không tài nào ngủ an ổn được, cảm giác khuôn mặt ngứa ngày khó nhịn. Nàng ta nhiều lần gãi lên, nhưng trên mặt lại phát đau. Nàng ta gọi Lộc nhi tới hầu hạ, Lộc nhi vừa thắp đèn lên, lập tức thét chói tai chạy đi, hô to “Có yêu quái! Có yêu quái!”
Vận Hoàng hậu cầm lấy gương đồng soi, cũng thét chói tai chạy ra. Da mặt nàng ta như bị người kéo xuống, máu chảy đầm đìa, chỉ còn lại một đôi mắt lẫn trong phần thịt, nơi vốn là mũi đã biến thành hai cái động, nàng ta đã không còn da mặt nữa rồi. Không chỉ vậy, mái tóc đen đã biến thành màu trắng hoàn toàn, móng tay vừa nhọn vừa dài, ai còn có thể nhận ra đây chính là Vận Hoàng hậu?
“A a a a a! Tiện nhân hại ta! Tiện nhân hại ta!”
Hoàng Thượng nghe tin liền chạy nhanh tới, thấy Vận Hoàng hậu không có da mặt, liền bị dọa tới trắng bệch cả mặt, vội vàng ôm chặt lấy Kỳ Ế đang “run rẩy”, lớn tiếng quát.
“Người đâu, bắt yêu quái này lại cho trẫm!”
Trong lúc cấm vệ quân đang chen nhau chạy tới, đột nhiên có một hắc y nhân vọt ra từ trong bóng tối, chắn trước mặt “yêu quái”, rút kiếm ra muốn cản lại. Hắc y nhận còn chưa kịp biện minh thay Vận Hoàng hậu, đột nhiên chân khí hỗn loạn, gân mạch đứt đoạn, thất khiếu chảy máu, thịt hóa thành nước, xương cốt nhũn ra, tê liệt ngã xuống đất, biến thành một cỗ thi thể chỉ còn lại da.
(chân khí: là năng lượng luân chuyển trong kinh mạch cơ thể người
thất khiếu: bảy lỗ trên mặt: hai mắt, hai lỗ mũi, miệng và hai lỗ tai)
Kỳ Ế âm thầm cười lạnh, hắn chỉ chờ hắc y nhân này hiện thân, hắn biết bên cười Vận Hoàng hậu có một ám vệ trung thành, có thể là tình nhân gì đó trước kia của nàng ta. Mà ám vệ này, nếu âm thầm bảo vệ nữ nhân này, nhất định cũng đã thấy nàng ta ra tay ngoan độc với Thất Thất, thế nhưng cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, quả thực là tội không thể tha, xứng đáng chết thảm.
“Yêu quái” Vận Hoàng hậu này rất nhanh đã bị giải vào thiên lao, rồi lại bị mất tích ngay trong thiên lao. Tĩnh phi đang ở Ngưng Hương uyển cũng được trở lại, trở về vị trí Hoàng hậu như trước đây, không lâu sau, tin Hoàng hậu mang thai liền được truyền đi khắp nơi.
“Đau quá! Đau quá! Mặt của ta…….mặt của ta…….tiện nhân hại ta! Tiện nhân hại ta! Ta không phải là yêu quái, ta không phải yêu quái! Thả ta ra ngoài! Tiện nhân, thả ta ra ngoài!
Vận “Hoàng hậu” bị nhốt trong một gian mật thất bị bít kín hoàn toàn, mỗi bức tường đều phản chiếu lại rõ ràng bộ dáng khủng bố hiện tại của nàng ta. Mặt nàng ta vừa đau vừa nóng, cảm giác đau nhức và nóng bỏng khủng khiếp giao nhau, nàng ta có dùng móng tay gãi đến máu tươi đầy tay thì cũng không thể nào làm dịu cảm giác này đi được. Nàng ta vừa mệt, vừa đói lại khát, nhưng cho dù có thống khổ thế nào, nàng ta vẫn không thể nào ngủ được, cũng không thể ngất đi, càng không thể chết.
“Vận Hoàng hậu…..”
Kỳ Ế đột nhiên xuất hiện trong gian mật thất, khuôn mặt đầy ý cười nhìn nàng. Tóc trắng, áo trắng, thân ảnh mơ hồ, làn da trắng nõn đến gần như trong suốt, hai mắt chớp lóe lên hai luồng lửa như ma trơi, khóe mắt một mạt xanh đậm, gương mặt tuấn mỹ nhưng vẻ yêu dị lại càng nồng hơn. Mà làm cho Vận “Hoàng hậu” chú ý tới, chính là một đôi tai hồ ly màu trắng trên đầu Kỳ Ế, cùng cái đuôi xù lông trắng muốt đẹp đẽ kia.
“Ngươi……..ngươi là yêu hồ!”
“Ta là Tam ca của Thất Thất.”
“A………đừng giết ta……đừng giết ta……xin ngươi…….ta sai rồi……..”
“Ta sẽ không giết ngươi, ha ha. Ta sao có thể tha cho ngươi dễ dàng như vậy?”
Kỳ Ế từng bước tới gần Vận “Hoàng hậu”, thò tay ra, dùng móng tay vạch ra một vết thương ngay trên gáy Vận “Hoàng hậu”, sau đó……
“A a a a a a~”
Vận “Hoàng hậu” đau tới nỗi chỉ có thể thét chói tai, da của nàng bị xé xuống từng tấc, từng tấc một, cảm giác đau như bị cứa nát tim, miệng vết thương nóng rát, nàng không thể ngất đi, cũng không có cách nào chết, chỉ có thể cảm nhận trọn vẹn cảm giác thống khổ này.“Ta chẳng qua là dùng cách của ngươi đáp trả lại ngươi mà thôi, ha ha ha ha!”
Hoàng Thượng ngày ấy bị hoảng sợ không dậy nổi, thân thể suy yếu chỉ có thể bị bệnh triền miên, cũng hoàn toàn không có năng lực sinh hoạt vợ chồng. Một đám cung nữ, hoạn quan trong cung đột nhiên bị quái bệnh, họ dù vẫn còn sống nhưng thân thể lại bắt đầu hư thối từ ngoài vào trong, như một cái xác bị phân hủy, bởi vì bất tử, nên cuối cùng bị thiêu sống.
Hoàng Thượng vẫn luôn nghi ngờ tử tự mà Vận Hoàng hậu để lại, nhưng bởi vì Hàm nhi nhu thuận nghe lời, nên vẫn giữ lại mà thương yêu. Không lâu sau, Hoàng hậu sinh được đích hoàng tử, đích hoàng tử rất nhanh sau đó đã được sắc phong làm Hoàng Thái tử, Hoàng Thượng cũng cảm thấy thân thể mình càng ngày càng không tốt. Bệnh tình của Hoàng Thượng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi hắn thậm chí không thể thở dù chỉ một chút, cho dù chỉ là thở một hơi nhẹ, hắn cũng sẽ đau như vạn tiễn (mũi tên)xuyên tim, triều chính đành phải toàn quyền giao cho Hoàng Thái Hậu và Hoàng hậu xử lý.
Hoàng Thượng trước khi chết, nhìn thấy Kỳ thần y áo trắng, tóc trắng, trên đầu có một đôi tai hồ ly trắng muốt, cười lạnh đứng trước giường hắn, thoáng chốc hiểu ra tất cả. Vận “Hoàng hậu” biến thành “yêu quái”, hắn rồi cũng sẽ phải thống khổ như thế, đám cung nữ, hoạn quan kia vì sao chết thảm như vậy, tất cả đều là do họ đã chọc phải một bạch hồ yêu tên là Thất Thất.
“Thất Thất chưa từng nghĩ tới chuyện hại ngươi, hắn chẳng qua chỉ là một hài tử thích nghịch ngợm. Thế nhưng ngươi lại cứ muốn bị bạch hồ yêu hại mình, ta đây liền thỏa mãn mong ước của ngươi, ha ha ha ha.”
Trong đêm, Hoàng Thượng băng hà, tiểu Hoàng Thái tử đăng cơ, Hoàng hậu trở thành Hoàng Thái Hậu, đứng sau nhiếp chính, nắm toàn quyền trong tay.
(nhiếp chính: nắm quyền điều hành chính trị (không chính thức)).