Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, dáng cậu vừa cao lại thon, đôi tay gầy trắng nõn đang thong thả cài cúc áo, cơ bụng của cậu, cơ ngực nữa, và còn có cả xương quai xanh xinh đẹp nấp sau lớp áo.
Biên Biên cảm thấy hơi thở của mình chậm hơn nửa nhịp.
“Anh đi đâu đó, mới sáng sớm đã làm tôi giật mình.”
Cố Hoài Bích lơ lời cô nói, cậu cởi cái quần ướt sũng của mình ra rồi lấy cái quần dài màu đen ở trong ngăn tủ mặc vào.
Biên Biên nhìn đến lóa mắt, cô thấy hết từ đôi chân dài săn chắc, đến vùng tam giác phía trên hai chân, đặc biệt là thứ treo dưới lớp quần lót thể thao.
Cô hít thở không thông, vội vàng quay người che mắt lại.
Cố Hoài Bích nhanh chóng mặc quần dài vào, Biên Biên nghe thấy tiếng cậu khóa thắt lưng, trái tim cô cũng thắt lại theo.
“Khi thay quần áo anh phải nói trước một tiếng đi chứ!”
“Nói cái gì?”
Giọng cậu vang lên từ phía sau, nghe rất bình tĩnh luôn.
“Mới nãy tôi thấy hết rồi!”
“Cho nên?”
Biên Biên không biết nên nói cậu như thế nào, từ nhỏ đến lớn cậu đều như thế này, giống như là Cố Hoài Bích không hợp với thế giới này vậy, mấy cái quy tắc ở thế giới này không áp dụng được với cậu.
Chỉ cần cậu thích thì cậu có thể ở làm bất cứ thứ gì cậu muốn ở trước mặt Biên Biên.
Biên Biên quyết định quên đi chuyện vừa rồi, dù sao thì sau này hai người cũng không có cơ hội ở chung như vậy nữa.
Cô đi đến bên cạnh cậu, giúp cậu xếp quần áo bỏ vào balo.
Đa số quần áo của cậu ở đây đều là ông ngoại mua cho cậu, tuy phong cách hơi già xíu nhưng với vóc người của Cố Hoài Bích thì mặc gì cũng đẹp.
Giá của đống quần áo này khá rẻ, Biên Biên còn tưởng Cố Hoài Bích sẽ không cần, không ngờ cậu còn cẩn thận gấp lại bỏ vào trong balo chuẩn bị mang về.
“Tối hôm qua anh đi đâu thế?” Biên Biên hỏi cậu: “Hình như là đi suốt đêm đúng không?”
Cố Hoài Bích kéo khóa balo lại, không trả lời cô.
“Tôi đang hỏi anh đấy.”
Cậu vẫn im lặng như cũ.
Biên Biên tiện tay đẩy Cố Hoài Bích một cái, nào ngờ lúc cô chạm vào cậu, bỗng nhiên cậu nắm lấy cổ tay cô, giây tiếp theo, cậu ném mạnh cô lên giường, sau đó đè lên.
Biên Biên bị hành động của cậu hù cho hoảng sợ, cô giãy ra nhưng lại cảm thấy cơ thể cậu đang run bần bật lên, là kiểu run lẩy bẩy từ bên trong ra không cách nào kiềm chế được.
Mắt cậu nổi đầy tơ máu, trông rất hung dữ, như rơi vào bị trạng thái mất lý trí.
“Trần Biên Biên, dù cho tôi có trở thành cái gì thì cô cũng đừng rời khỏi tôi.”
Câu này được cậu nói ra với giọng cực trầm, như thể cậu phải gồng cả người để nói ra câu này.
Biên Biên nhìn con ngươi màu quả phỉ kề sát mình, với khoảng cách này cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả ra từ miệng cậu, cô căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên…”
Tuy nhiên, cô mới vừa nói ra một nửa thì sửng sốt phát hiện sau tai của Cố Hoài Bích mọc lông lên, tiếp đó, cổ cậu cũng bắt đầu thay đổi mọc ra bộ lông dài.
Biên Biên cảm giác người đè ở trên mình ngày càng nặng, cơ thể cậu phình to ra đến chiếc áo sơ mi sắp bị căng rách, cậu vùi mặt vào cổ cô, phả ra luồng hơi thở gấp gáp và nóng bỏng, cậu vẫn đang cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế mình…
Biên Biên duỗi tay chạm vào phần lông trên cổ cậu, cảm giác hết sức quen thuộc!
Sói.
Cậu là sói.
“A Hoài?”
Là nó, Biên Biên có thể cảm giác được!
Hơi thở khô nóng phả vào bên tai cô, cả người cô run lên, từng cơn tê dại chạy dọc cột sống và cô siết chặt các ngón chân lại.
“Có thể sợ tôi, ghét tôi, nhưng là không thể rời bỏ tôi.”
Giọng nói cậu trở nên nặng nề, cả khuôn mặt chôn ở trong cổ cô, thế cho nên Biên Biên không nhìn thấy cậu đã biến thành cái gì.
“Anh là A Hoài.”
Cậu nhẹ nhàng cọ vào vành tai Biên Biên, ngầm thừa nhận câu trả lời của cô.
“Là anh làm đúng không?” Giọng cô bình tĩnh đến lạ thường: “Chuyện đêm qua…”
Người cậu càng run thêm dữ dội.
Cảm giác khí huyết cuồn cuộn thế này không có cách nào khống chế dục vọng, khiến cậu muốn phát điên.
Đây là cái động không đáy, một khi cậu nhiễm máu tươi, dù là năm giác quan hay là dục vọng thì đều sẽ phóng đại đến hàng trăm lần như muốn nổ tung, giống như tối hôm qua, cậu cắn xé tay bọn họ, sau đó còn muốn xé nát cổ họng bọn họ.
Nếu như một ngày nào đó cậu không kiểm soát được bản thân mình, Cố Hoài Bích chẳng tưởng tượng ra nổi mình sẽ biến thành cái gì.
Có lẽ, cậu sẽ bị máu tanh và dục vọng khiến cho đánh mất chính mình, thật sự biến thành con “Quái vật” ăn tươi nuốt sống trong bóng tối.
Cậu dán vào cổ cô, khẽ gọi tên cô, lúc thì khe khẽ, lúc thì nặng nề, như đó là ngọn hải đăng dẫn lối cho những con thuyền nhỏ bị lạc trong đêm tối.
“Trần Biên Biên, đừng rời khỏi tôi.”
Trước giờ Cố Hoài Bích chưa từng cầu xin ai cái gì, nhưng hiện giờ cậu như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Bất chợt, Cố Hoài Bích cảm giác được bàn tay lành lạnh của cô nhẹ nhàng xoa lỗ tai mình.
Như là đáp lại, lại như là trấn an.
“Thật sự rất đáng sợ.” Cô dịu dàng nói, giọng nói có chút khàn: “Sợ quá.”
Tay cô không ngừng xoa lỗ tai của Cố Hoài Bích, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc cậu.
Bất cứ lúc nào, Trần Biên Biên đều khoan dung với Cố Hoài Bích, về điểm này, rất lâu về trước Cố Hoài Bích đã cảm nhận được.
Không biết là cậu trở thành bộ dạng gì, Biên Biên luôn có thể nhanh chóng chấp nhận cậu.
Một cô gái không dám xem phim kinh dị, lại có thể chấp nhận đủ các bộ dạng đáng sợ của cậu.
Cuối cùng lông cậu cũng dần biến mất, trở về làn da mềm mại trơn nhẵn ban đầu.
Cậu từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn kề sát cô.
“Đồng ý với tôi.” Con ngươi cậu sâu không thấy đáy.
“Đồ ngốc.” Biên Biên đẩy mặt cậu ra: “Trần Biên Biên là quý nữ của Cố Hoài Bích, tất nhiên sẽ không rời bỏ anh rồi.”
Cố Hoài Bích nhìn cô một lúc, đột nhiên hôn lên môi cô.
Nụ hôn này vừa mạnh mẽ lại thô bạo, Biên Biên có thể cảm nhận rõ lực mút trên môi.
Cô mở to hai mắt, nhìn cậu khó tin.
Buổi sáng là lúc ánh mặt trời tinh khiết nhất, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hàng lông mi lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Có điều vài giây sau, Biên Biên đẩy mạnh cậu ra, che miệng mình lại, hoảng hốt nói: “Anh làm cái gì vậy!”
Ngực Cố Hoài Bích phập phồng, cậu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút.
“Thổ lộ.” Cậu trả lời ngắn gọn mà súc tích.
Môi Biên Biên vẫn còn hơi tê do vương những xúc cảm thô bạo mới vừa rồi.
Cố Hoài Bích liếm môi, thẳng thắn nói: “Tôi chẳng giấu diếm gì cô hết.”
Át chủ bài cuối cùng của cậu, tuyệt đối không thể nói ra, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn thấy, đều lồ lộ ở trước mặt cô.
Biên Biên hoàn toàn không đoán được cậu sẽ làm thế, vừa giận vừa lo: “Trên đời này, không có người đàn ông nào dùng cái hôn thô bạo như vậy để thổ lộ!”
Con ngươi thâm thúy màu quả phỉ của Cố Hoài Bích nhìn cô, bình tĩnh nói: “Cô chỉ cần trả lời đồng ý hay không thôi.”
“Tôi muốn nói không đồng…”
“Tôi sẽ ăn thịt cô.”
“……”
Biên Biên thẹn quá hóa giận, lại cảm thấy lòng dạ rối bời, ném ra một câu “Vậy anh ăn thịt tôi để hủy tiêu chứng cứ đi”, sau đó vội vàng chạy xuống cầu thang.
Cậu ở phía sau nhìn bóng cô chạy đi, trầm giọng nói: “Cố Hoài Bích tôi nói cả đời chính là cả đời.”
“Loảng xoảng”, ở ngoài hàng lang phát ra những tiếng vang nặng nề, Biên Biên bị vấp ngã.
Cố Hoài Bích bước nhanh qua, thấy cô đang ngồi ở cầu thang, nhíu mày xoa khuỷu tay mình.
Những tia sáng nhỏ xuyên qua bức tường gỗ và chiếu lên mái tóc đen dài mềm mại như tơ lụa của cô, đôi môi anh đào đỏ hồng dẩu lên trông rất tủi thân, đôi gò má ửng đỏ, vẻ mặt chán nản.
Cố Hoài Bích thong thả bước xuống cầu thang, kéo ống quần lên ngồi xuống bên cạnh cô.
Biên Biên dịch người sang bên cạnh, giống như thật sự sợ hãi.
Cố Hoài Bích kéo khuỷu tay cô, nhìn vết trầy da trên cánh tay trắng nõn. Cậu không chút do dự liếm xuống khuỷu tay cô.
Cô vừa có cảm giác ngứa vừa có cảm giác tê dại khi tưa lưỡi ấm áp cọ vào miệng vết thương của cô, Biên Biên rút tay về theo phản xạ, nhưng Cố Hoài Bích chịu không buông tay, nhắm mắt lại, nghiêm túc liếm láp miệng vết thương.
“Không phải anh định ăn tôi thật đâu nhỉ.”
Cô nhìn cậu đầy lo lắng, trong lòng có hơi sợ thật, sợ cậu sẽ làm chuyện đáng sợ như vậy.
Cố Hoài Bích dứt khoát trả lời: “Ăn.”
Biên Biên lập tức rút tay về, Cố Hoài Bích vẫn giữ chặt cánh tay cô và hôn nhẹ lên miệng vết thương của cô.
“Ở bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ ăn thịt cô.”
Biên Biên tức giận nói: “Anh uy hiếp tôi!”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt sâu xa: “Khoảnh khắc cô đặt tên cho con sói, nó chính là cô, sinh ra vì cô, chết đi cũng vì cô. Nếu một ngày nào đó cô không cần nó nữa, nó sẽ ăn thịt cô.”
Biên Biên nhìn vẻ mặt của Cố Hoài Bích trông không giống nói đùa, cô vừa hơi run sợ vừa có chút bực dọc, rầu rĩ nói: “Anh đâu giống vậy.”