Biên Biên nghĩ đến mấy lần Cố Hoài Bích nhấn mạnh với cô là hình cậu xăm không phải chó mà là sói.
Cô duỗi tay sờ vào hình vẽ chú chó nhỏ ngủ gật trên mép sách, khẽ hỏi: “Rốt cuộc anh là cái gì?”
Mười giờ tối, mưa to không ngớt, Vương Linh ngồi ở trên sô pha xem phim truyền hình thuận miệng nói: “Thời tiết lạ lùng quá.”
Đêm đã khuya, Cố Thiên Giác nhắn tin cho Biên Biên: “Anh tớ chưa về nữa, không biết lại lêu lổng ở chỗ nào.”
Biên Biên buông điện thoại xuống, trong lòng thấp thỏm không biết làm sao, rốt cuộc, cô chờ không nổi nữa, phải đi ra ngoài tìm xem.
Trần Văn Quân và Vương Linh đã ngủ, Trần Nhân Nhân cũng đã ngáy o o trên giường, Biên Biên mặc áo khoác ngoài thật dày, lại thêm áo mưa, mang theo dù lặng lẽ ra cửa.
Lúc nhỏ, Biên Biên ý thức mình có một phần trách nhiệm với Cố Hoài Bích, cảm thấy mình trọng sinh trở về hẳn là có ý nghĩa, Cố Hoài Bích chính là ý nghĩa của cô. Sau đó, Biên Biên đến ở chung Cố Hoài Bích, Đỗ Uyển Nhu dặn dò cô trăm triệu phải trông chừng Cố Hoài Bích cho tốt.
Mặc dù cô có rất nhiều bạn, nhưng với Cố Hoài Bích mà nói, suốt quãng thời gian niên thiếu dài dằng dặc, cậu chỉ có một mình Trần Biên Biên.
Mặc kệ cãi nhau thế nào, bạn bè chính là bạn bè, không bao giờ bỏ nhau khi khó khăn mà phải giúp đỡ lẫn nhau.
Biên Biên gọi điện thoại cho Cố Hoài Bích, nhưng cậu vẫn không nhận điện thoại, sau đấy trực tiếp tắt máy luôn. Cô ở giữa mưa to mù mịt đi hết một vòng trên phố, bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy bánh xe đu quay bên bờ sông.
Cô nhớ Cố Hoài Bích từng nói, cậu thích đứng ở nơi cao, thích cảm giác nhìn ra phương xa.
Biên Biên cầm ô miễn cưỡng chạy chậm đến dưới bánh xe đu quay, đèn nhiều màu sắc cầu vồng xung quanh bánh xe đu quay đều tắt vì mưa to.
Trong cơn mưa xối xả, bánh xe đu quay giống như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ đứng sừng sững ở bên bờ sông.
Biên Biên ngẩng đầu nhìn bánh xe đu quay lặng im, cổ họng chua chát, trực giác mách bảo cô là, Cố Hoài Bích đang đứng ở cabin cao nhất, xa xa đối mặt với cô.
Trông đêm đông, hạt mưa lạnh buốt rơi lộp độp lên trên mặt Biên Biên. Biên Biên hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi ửng đỏ.
Rốt cuộc có ở trên đó hay không đây.
Lòng Biên Biên nóng như lửa đốt, chạy đến dưới chân bánh xe đu quay, thử leo lên lan can sắt, nhưng leo được hai bước, Biên Biên từ bỏ ngay, cô thật là ngu ngốc, leo cái này thì có ý nghĩa gì, cô lại không phải Spider Man còn có thể leo đến cabin cao nhất sao?
Biên Biên nhảy xuống lan can sắt, không biết nên làm cái gì bây giờ, lúc cô xoay người hết sức qua, chợt nhìn thấy bụi cỏ đối diện lay động còn phát ra tiếng “Xoạt xoạt.”
Biên Biên sửng sốt hét lên: “Cố Hoài Bích, là anh à?”
Không có người đáp lại, bụi cỏ vẫn lay động rào rạt như cũ, Biên Biên hít sâu một hơi, đi qua phía đó.
Trong bóng đêm, có một đôi mắt màu xanh, phát ra ánh sáng, ẩn mình trong bóng đêm, chăm chú nhìn cô.
Đó không phải mắt của con người mà là mắt thú.
Chủ nhân của cặp mắt ấy, chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ, cuối cùng Biên Biên cũng nhìn thấy rõ, đó là một con sói xám dài ít nhất hai mét!
Sói xám lức lớp lông ẩm ướt, lớp lông lập tức phồng lên, nó nhe răng với cô, để lộ lợi màu đỏ tươi, hàm răng bén nhọn như lưỡi dao sắc bén.
“Trời ơi!”
Biên Biên bịt miệng mình lại, ngăn những tiếng hét sợ hãi sắp phát ra.
Cô đối mặt với một con sói ở phía xa, ở đây là thành thị, trong thành thị làm sao có sói được!
Biên Biên nhìn bốn phía xung quanh, dưới mưa to quảng trường bên bờ sông không một bóng người, đừng nói là người, lúc này đến cả sâu còn không có, quanh cô ngoại trừ tiếng mưa ào ào thì cái gì cũng không có.
Cô bị con soi to dọa sợ tối mức liên tục lùi về phía sau, đến cam đảm hét lên còn không có, bắp chân thì mềm nhũn lại bị vấp đá trên mặt đất ngã ngồi trên đất.
Sói xám chậm rãi tiến đến gần nhìn cô, cuối cùng dừng ở trước mặt cô, một người một sói, giữa đêm ở dưới mưa to đối mặt với nhau.
Cả người Biên Biên run rẩy, nước mắt chảy dài bị nước mưa pha loãng. Cô đã sợ hãi tới cực hạn, bờ môi run run, liều mạng nghiêng đầu đi, nhắm chặt mắt, không dám nhìn khuôn mặt dữ tợn của nó.
Sói xám gầm nhẹ một tiếng, mở mồm máu to trước mặt cô.
“A!”
Biên Biên bị dọa đến hét lên: “Cứu cứu cứu… Cứu mạng!”
Con sói thở ra, từ từ ngậm miệng lại, kề sát cái mũi màu đen vào cô, khe khẽ ngửi trên người cô.
Biên Biên ôm chặt đầu gối, cuộn tròn người lại, ngoại trừ sợ hãi thì cô không có bất cứ cảm giác gì khác.
Đương nhiên, cô không thể phát hiện ra, trên chân trước của sói xám có đeo một dây buộc tóc màu đen.
Cuối cùng nó cũng chạm vào cô, cái mũi nó nhẹ nhàng đụng vào lỗ tai cô, hơi thở nó rất ấm áp.
Đột nhiên Biên Biên run lên, khóc nức nở trong tuyệt vọng nói: “Tránh ra, tránh ra! Cầu xin đi mau…”
Thật lâu sau, xung quanh dường như không có tiếng động gì.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện không thấy con sói đâu nữa, xung quanh trống trơn không có gì cả.
Biên Biên vịn lan can, gắng sức đứng lên, lao như điên ra đường.
……
Trần Văn Quân nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, dầm mưa suốt đêm vội vàng chạy tới, thấy người Biên Biên ướt sũng, ngồi trên ghế tựa dài ở đồn cảnh sát, run bần bật.
Trần Văn Quân vội vã chạy tới, cởi áo khoác, khoác lên người lạnh đến mất cảm giác của con gái mình.
Cảnh sát bưng cốc nước ấm đi ra, nói với Trần Văn Quân: “Con gái ngài đêm khuya tới báo án, nói gặp một con sói ở bờ sông.” “Cha, con gặp thật đó!” Biên Biên bắt lấy cánh tay Trần Văn Quân, vội nói: “Thiếu chút nữa là nó ăn con mất rồi, con thật sự gặp sói!”
“Sói?” Trần Văn Quân nhíu mày: “Trong thành làm sao có sói được, Biên Biên, có phải con gặp ác mộng hay không?”
“Con không có gặp ác mộng đâu, con gặp thật đấy! Nhưng bọn họ đều không tin con.”
Cảnh sát không biết phải làm sao, nói: “Chúng tôi đã xem hết các video giám sát đường ở khu vực lân cận nhưng không nhìn thấy con sói nào hết.”
Cảnh sát hết nhìn Biên Biên, lại nhìn Trần Văn Quân, đành nói: “Đừng tạo áp lực học tập lớn quá cho đứa nhỏ, nói không chừng chỉ là con Alaska thôi, do quá tối nên không nhìn thấy rõ, nghĩ lầm là sói.”
Trần Văn Quân ôm Biên Biên vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trấn an nói: “Biên Biên, có phải học tập quá mệt mỏi đúng không?”
“Cha, cha cũng không tin con sao, trước kia, trước kia chúng ta ở trong núi cũng từng gặp sói, con nhận ra được đó là sói đó.”
“Nhưng Biên Biên, muộn vậy rồi con còn ra ngoài làm gì?”
“Con đi tìm Cố…” Biên Biên vừa dứt lời, đột nhiên mở to hai mắt, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
Thấy con gái ngẩn người, Trần Văn Quân xin lỗi cảnh sát rồi sau đó đưa Biên Biên trở về nhà.
Trên đường về nhà, Biên Biên không nói gì cả mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, Trần Văn Quân nhìn qua kính chiếu hậu, lo lắng nhìn cô: “Biên Biên, con thật sự gặp sói ư? Ở chỗ nào? Có làm con bị thương không?”
Biên Biên sờ lỗ tai mình, mặt trên vẫn còn vương cảm giác cái mũi sói nhẹ nhàng chạm qua.
“Không có làm con bị thương.”
Trần Văn Quân tự nhủ: “Chắc là chạy ra từ sở thú chăng? Nếu lời con nói là thật, vậy thì rất nguy hiểm!”
“Cha, có thể là con nhìn nhầm rồi, có thể đó chỉ là Husky hoặc là Alaska.”
“Cũng có khả năng.” Trần Văn Quân chô là vậy, 90% là con gái ông bị một con chó lớn dọa mất rồi.
Về đến nhà là tối muộn, Vương Linh trách Biên Biên, đã trễ thế này còn chạy ra ngoài làm gì, Biên Biên chỉ nói qua loa cho có là đi mua băng vệ sinh, cũng may Trần Văn Quân không hỏi lại gì nhiều, bảo Biên Biên đi tắm nước nóng, sau đó đi ngủ sớm đi.
Vương Linh bất mãn nói, làm ầm ĩ cả đêm, trời cũng sắp sáng mất rồi, người một nhà cũng chưa ngủ ngon, Trần Văn Quân vội đẩy bà ta về phòng.
**
Sáng ngày hôm qua, Cố Thiên Giác vừa tới trường học, Biên Biên giữ chặt tay Cố Thiên Giác ngay, căng thẳng hỏi: “Anh cậu đâu!”
“Nhìn vẻ căng thẳng này của cậu đi, anh ấy không sao hết, yên tâm đi.” Cố Thiên Giác giải thích: “Tối hôm qua tớ ngủ thiếp đi không nhìn thấy ai hết, nhưng sáng sớm hôm nay tớ nhìn thấy anh ấy đi từ trong phòng ra, không thiếu tay hay thiếu chân gì cả, có điều nhìn tinh thần không tốt lắm, chắc là tối qua đi chơi thâu đêm.”
“Cậu chắc chắn mình nhìn thấy anh ấy?” Biên Biên vẫn không yên tâm, lo lắng hỏi: “Cố Hoài Bích có hai tay hai chân?”
“Không có hai tay hai chân, chẳng lẽ là ba đầu sáu tay?” Cố Thiên Giác chọc chọc đầu Biên Biên: “Sao đến cậu cũng trở nên kỳ cục vậy.”
Biên Biên không giấu gì Cố Thiên Giác, nói nhỏ vào lỗ tai Cố Thiên Giác: “Ngày hôm qua tớ đi ra ngoài tìm anh ấy, cậu đoán coi tớ nhìn thấy cái gì, tớ nhìn thấy một con…”
Biên Biên mấp máy miệng, cô muốn nói cái gì?
“Tớ nhìn thấy một con, một con…”
“Rốt cuộc là cậu nhìn thấy cái gì!” Thay vào đó Cố Thiên Giác bị cô gợi lên hứng thú: “Nói mau nói mau!”
Biên Biên cũng muốn nói lắm, nhưng thật sự là cô không nhớ rõ mình nhìn thấy cái gì, là, là cái gì ta?
Sư tử, hổ, gấu…?
Cuối cùng, Biên Biên cắn môi, hoang mang suy tư suốt một buổi sáng, lúc sau cô từ bỏ: “Tớ không nhớ rõ.”
Cố Thiên Giác bất đắc dĩ nói: “Có lẽ là cậu gặp ác mộng, lúc tỉnh lại sẽ không nhớ rõ những chuyện xảy ra trong mơ.”
“Chắc thế.”
Biên Biên quyết định không suy nghĩ về vấn đề rối rắm này, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ, cô dốc hết sức để học tập.
Cô mở ra ghi chú của Cố Hoài Bích cho cô, nhìn đến con sói xám nhỏ ngồi ngay ngắn ở góc trái bên dưới, ấn đường* hơi nhăn lại.
*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.