Lộ Phi Nhi tốt nghiệp rất suông sẻ, sau đó cô chính thức được đón về nhà Lý Thanh Lưu, bọn họ trực tiếp ở trong một ngôi biệt thự. Bởi vì khu người nhà bộ đội thật sự rất phiền phức.
Lễ tốt nghiệp, có thể nói là đặc biệt điên khùng! Có khóc, có cười, có ầm ĩ, còn không biết sống chết mà thổ lộ. Lộ Phi Nhi và mấy cô bạn cùng phòng cùng nhau đi dạo phố chúc mừng.
Sắp phải rời khỏi nơi này, sắp phải đường ai nấy đi, có người sắp tạm biệt độc thân, không biết vì sao, tâm tình mỗi người đều vô cùng nặng nề. Từng người báo cho người nhà, không có người nhà thì tìm bạn lqd bè đúng hẹn tới đón. Các cô muốn ở đây ăn cơm, sau đó mấy cô gái bắt đầu liên hệ tình cảm, bắt đầu liều mạng uống rượu một lần nghiêm trọng nhất từ trước tới nay.
Các cô tìm một quán lẩu, vừa hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp đã qua đi, vừa nói ra nổi khổ trong lòng sắp xa nhau, lúc này con người thật sự rất yếu ớt! Mấy cô gái cũng không quan tâm đến hình tượng, tiếng nói lại càng hơi lớn, lúc này, mấy tên tiểu tử bên cạnh không biết sống chết bắt đầu cười phá lên.
“Một đám phụ nữ đã thành tinh rồi.”
“Haiz! Đừng nói nữa, ai biết bọn họ duy trì được bao lâu?”
Lời này hoàn toàn không kiên dè mấy cô gái, chắc là cũng muốn đòi cảnh cáo các cô một chút đây mà! Chỉ có điều mấy tên đàn ông này lại lựa chọn không đúng thời điểm. Trong mắt của sáu cô bốc hỏa ngay lập tức, Tôn Bối Bối lại bẻ tay răn rắc. Dáng vẻ giống như muốn ra tay ngay lập tức.
Tửu lượng của Tần Tranh không tệ, mặt rất đỏ, mang theo nụ cười quyến rũ, quay đầu lại nói với mấy tên đàn ông:
“Nghe giọng nói của mấy anh hình như không phải người địa phương?”
“Đúng vậy. Thì sao?”
Những người đàn ông này tuổi tác đại khái cũng hơn ba mươi tuổi, một đám có dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Không phải đã từng giả mạo ở trên giang hồ rồi chứ?” Tần Tranh bắt đầu ‘giở trò lưu manh’.
“Thét, nghe ý này của cô, không lẽ các cô đã ở ngoài giang hồ rồi hả?” Một người đàn ông có vẻ gầy yếu trong đó nói.
“Ôi chao, không sai, chẳng lẽ các người chưa từng nghe nói qua sao? Có ba loại người không nên trêu chọc?” Tần Tranh bắt đầu nói, biểu tình của mấy cô gái không đồng đều, chỉ là Ngô Viện Viện lén lút nói với Lộ Phi Nhi, Tần Tranh xem rất nhiều truyện kiếm hiệp.
“Nói một chút nghe xem, cho mấy anh em chúng tôi mở mang kiến thức.” Mấy người đàn ông đều cười ha hả. Điều này không thể nghi ngờ lại càng chọc giận mấy cô gái, Tôn Bối Bối muốn đứng lên, nhưng đã bị Tần Tranh giữ lại.
“Ra khỏi cửa, thì không thể trêu chọc người già, con nít và phụ nữ. Biết tại sao không? Bởi vì có dũng khí xuất hiện một mình, mỗi người đều có chỗ để dựa vào. Hiểu chưa?” Tần Tranh nói xong, mấy người đàn ông vẫn không hiểu, Vu Băng ở bên cạnh gấp gáp, cũng lộ bản tính ra, đứng vọt lên,
“Có thể ra tay thì không cần phí lời. Đánh cho bọn hắn không thể tự lo liệu được.” Vu Băng vừa nói xong, quơ lấy bình rượu trên bàn muốn xông qua, nhắc tới đánh nhau, Tôn Bối Bối hăng như đánh tiết gà, ngay lập tức hùa theo.
“Cậu lấy chai bia ấy thì hù dọa ai chứ? Nào, đây là vũ khí mình đưa cho Phi Nhi để phòng thân kết hôn, cầm đi.” Ngô Viện Viện có vẻ tàn nhẫn, từ trong túi lấy ra một Song tiết côn(côn nhị khúc) , mà còn là sắt, đưa cho Tôn Bối Bối, cô nhóc kia hết sức vui vẻ, còn đùa giỡn mấy cái, Ngô Viện Viện này còn chưa hết, cầm lấy chai bia đập lên tường một cái, chỉ còn lại nửa chai, sau đó cẩn thận quan sát một chút
“Ừ, thế này mới giống dáng vẻ đánh nhau này! Đến đây đi! Muốn lên một lượt hay là từng người một?”
Vậy mà mấy người đàn ông này lại sợ hãi, bọn họ đều là người dân lương thiện, có thể nói vài câu phổ thông bắt nạt mấy lqd cô gái nhỏ, nhưng nhìn điệu bộ của mấy cô gái này, không giống như là chỉ hù họa người ta! Nên tất cả nhanh chóng chạy hết, nhân viên phục vụ vội vàng chạy theo đòi tiền.”
“Ha ha…” Lộ Phi Nhi cười ha ha, mấy cô gái này thật là! Thật sự là không có biện pháp, gọi nhân viên phục vụ đã bị dọa sợ tới, dọn dẹp mảnh vụn một chút rồi mới tiếp tục uống.
Sắp phải đường ai nấy đi rồi, đây là lần cuối cùng tụ họp đông đủ như thế này, sau khi tham gia hôn lễ của Lộ Phi Nhi xong, nên đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Nghĩ đến tương lai chưa biết, nghĩ đến sắp đi vào xã hội, bọn họ cứ một ly rồi một ly uống, đợi cho Lý Thanh Lưu và người nhà đến, mấy cô gái đã uống đến xiêu vẹo rồi.
“Đội trưởng Lý, chào!” Lộ Phi Nhi lảo đảo đứng lên cúi chào, Lý Thanh Lưu vừa tức lại vừa buồn cười, cô gái này thế mà lại uống nhiều như vậy.
Lý Thanh Lưu đỡ Lộ Phi Nhi ra khỏi quán lẩu, nhìn bộ dạng của cô, giống như muốn ói, lại nhanh chóng dẫn cô đến ven đường.
“Lộ Phi Nhi, về sau không được uống nhiều như thế này nữa có biết không?”
“Vâng, đội trưởng.” Lộ Phi Nhi mới vừa nói xong, oa liền ói ra, ói ra đầy quần và giầy của Lý Thanh Lưu. Cái này còn chưa tính, Lý Thanh Lưu lau miệng cho cô, cô lại dùng sức giãy giụa, miệng còn hỏi:
“Anh sẽ rất tốt với em có đúng không?”
“Anh có yêu em hay không, nói!” Đầu lưỡi Lộ Phi Nhi đến cứng cả lại, nhưng vẫn cứ nói không ngừng.
“Yêu, anh yêu em nhất!” Lý Thanh Lưu thật không ngờ, Phi Nhi nhà anh cũng hỏi ra vấn đề ngây thơ như vậy, yêu, còn phải treo trên bờ môi sao?
Thật ra Lộ Phi Nhi rất tỉnh táo, trong lòng cô cái gì cũng hiểu rõ, chỉ là thân thể không nghe sai bảo, nhìn Lý Thanh Lưu cẩn thận chăm sóc mình, trong lòng lại đắc ý.