Tuy hai người không gặp nhau một thời gian nhưng anh lúc nào cũng cho người theo để bảo vệ cô xem cuộc sống của vô như thế nào.
Những lúc đi chơi công viên hay ăn cơm đoàn viên anh cũng muốn đến nhưng không biết đến với tư cách gì nữa sợ cô không vui.
Nhưng anh đâu hề biết Tâm Anh đã buồn khi không có anh,khóc khi không có anh bên cạnh.
Hàn Thiên cũng không hề biết rằng sự chậm chạp này của anh có thể sẽ đánh mất cô ấy một lần nữa.
Chợp mắt một chút mà cũng đã sáng cô cũng nhanh chóng tắm rửa thay quần áo sau đó đến bến xe bắt xe về quê.
Trước khi đi cô có chuẩn bị bữa sáng cho anh cũng có thể nói đây là bữa ăn sáng cuối cùng.
Khi rời đI cô chỉ đem theo những thứ thuộc vè mình còn những thứ anh mua cô điều để lại tất cả.
Sau hơn 3 tiếng ngồi xe khách thì cũng tới quê.Nhà của cô nằm trong vùng quê,thị trấn nhỏ nên phải tự đi bộ vào khoảng 10 phút thì mới đến nhà.
“Mẹ con về nhà rồi ” mở cửa vào nhà thì không thấy ai trong lòng cô liền có chút lo lắng đành chạy qua hàng xóm hỏi chuyện
“Dì ơi dì thấy ba mẹ con đi đâu không ” ủa con không gì sao hôm qua ba con đi chở hàng về vị người ta đâm trúng.
“Tâm Anh nghe như sét đánh ngang tay vậy, nước mắt tuông rơi cô không dám tin vào mắt mình nữa nó cứ như quá khứ của 6 năm trước vậy “
“Có lẻ nào, không,không, chắc hai người họ sẽ không làm như vậy đâu “
Cô lật đật chạy vào bệnh viện thì thấy đầu của ba được băng bó cũng may là đã ổn không ảnh hưởng đến tính mạng.
“Nhưng do lúc trước còn di chứng đau đầu nên phải ở bệnh viện điều trị một thời gian cho ổn định ” mẹ, sao mẹ không nói cho con biết.
” Ba con không cho mẹ nói,ông ấy cứ bảo không sao ” mẹ,mẹ con gái bất hiếu
” Ngoan nào dù gì bây giờ ông ấy cũng ổn rồi con yên tâm đi nha ” Dạ được ạ.Vậy để con đi đóng tiền viện phí sẵn về nhà nấu chút đồ ăn cho hai người.
” Ừm vậy cũng được ” mẹ đợi con một lát nhé.