Ôn Tần Khê, người đang bảo Airen đừng đưa điện thoại cho Khước Tạ Lăng, đã giật mình và nhìn chằm chằm vào Khước Nhiên Triết với vẻ mặt ‘cái quái gì vậy’.
Cho dù bây giờ y có hỏi Thiết Nhiên Triết vì sao lại làm ầm ĩ lên, thượng tướng cũng không biết trả lời thế nào.
Có lẽ nhìn thấy làn da nhợt nhạt bóng loáng dưới ánh mặt trời làm nổi bật cơ bắp săn chắc của Phượng Vũ khiến Khước Nhiên Triết cảm thấy bất an.
Có lẽ hắn lo lắng Triệu Hoàng Mỵ sẽ thấy Phượng Tử hấp dẫn.
Dù lý do là gì đi nữa, Phượng Vũ không được phép cởi trần chạy quanh.
Ôn Tần Khê cười lạnh nhìn hắn, vác áo thun lên vai đi tiếp.
Y không có tâm trạng đối phó với kẻ điên, nhưng Khước Nhiên Triết đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn chỉ đơn giản bước tới và giật lấy chiếc áo thun trên vai Phượng Vũ.
Trong tích tắc, bộ ngực từng lộ ra của Phượng Vũ đã được che kín hoàn toàn.
Khước Nhiên Triết hài lòng nói: “Tốt nhất là cậu nên tiếp tục, trước khi trung sĩ thức dậy để kiểm tra.”
Ôn Tần Khê, “…”
Triệu Hoàng Mỵ, “……”
Thượng sĩ, “…”
Ôn Tần Khê đang định trả đũa, cởi nó ra lần nữa, nhưng lại bị một giọng nói dễ thương cắt ngang trong điện thoại.
“Baba ơi, con nhớ baba,” Khước Tạ Lăng không biết xấu hổ nói.
Ôn Tần Khê: “…”
Lúc này y mới ý thức được, Khước Nhiên Triết và Khước Tạ Lăng chắc chắn là cùng một tấm vải.
Cả hai đều không biết xấu hổ.
***
Khi mặt trời tuyệt đẹp chạm tới đường chân trời với ánh sáng đỏ vàng tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ, nhóm năm người cuối cùng đã đến được một thành phố sa mạc có tên là Ốc đảo đen.
Mật độ dân số cao như vậy có thể phát triển mạnh trên sa mạc là nhờ có rất nhiều kim cương đỏ, loại kim cương hiếm nhất trong số đó.
Điều này làm cho một môi trường khắc nghiệt giống như thiên đường.
Cả ba đang ở trên sân thượng đối diện với một nhà thổ nổi tiếng được cải trang thành hộp đêm.
Mục tiêu của họ, Phúc Y Căn, cá nhân cuối cùng được biết đến đã tiếp xúc với Phượng Vũ mặc dù cái gọi là liên hệ có thể được mô tả tốt hơn là một vụ đánh đập.
Người đàn ông này sở hữu và điều hành tất cả các hộp đêm ở Ốc đảo đen nhưng đằng sau bức màn, gã đang điều hành một đường dây buôn người cho các nhà thổ của mình.
Việc gã rơi vào tầm ngắm của Phượng Vũ là do gã đã buôn nhầm người.
Người đó có quan hệ họ hàng với Phượng Vũ nên bị đánh đập không may khiến gã hôn mê hai tháng.
Kể từ đó công việc kinh doanh của Phúc Y Căn dường như sa sút ngay cả những người đơn giản nhất cũng có thể nói rằng đây là những nỗ lực sinh tồn vô ích của một con cá ngoài nước.
Phượng Vũ chắc chắn vẫn đang chơi đùa với gã ở phía sau.
Bây giờ ba người này đang canh gác chờ đợi Phúc Y Căn xuất hiện.
Hòa mình vào màn đêm đen như mực, cả ba kiên nhẫn chờ đợi mục tiêu của mình.
Triệu Hoàng Mỵ cư xử một cách đáng ngạc nhiên khi không gây rắc rối khiến cuộc tuần tra lẽ ra có thể trở thành một cuộc tắm máu này trở nên khá yên bình.
Ôn Tần Khê giơ ống nhòm ra dò xét cửa hộp đêm.
Hai người bảo vệ khổng lồ với mặt dây chuyền hình gấu trúc đã thu hút sự chú ý của y.
Y không khỏi mỉm cười tưởng tượng mình đang tháo mặt dây chuyền của chúng đi để có thể nhìn thấy hai con gấu trúc khổng lồ.
“Thượng tướng…,” y nói nhưng không có phản hồi. “Khước Nhiên Triết…,” y lại gọi nhưng vẫn không có phản hồi. “Triết ca…” Ôn Tần Khê thì thầm lớn tiếng, nhìn về phía Khước Nhiên Triết, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh.
“Cái gì!” Cuối cùng Khước Nhiên Triết đáp lại với một chút khó chịu, đôi mắt nhìn qua ống ngắm bắn tỉa.
“Vì hai người bảo vệ đó có thể biến thành gấu trúc khổng lồ nên họ cũng được bảo vệ bởi luật bảo tồn động vật…haha,” Ôn Tần Khê hỏi và kèm theo tiếng cười khò khè.
Trong thế giới thực, gấu trúc được pháp luật bảo vệ và gã mọt sách không thể cưỡng lại việc tạo ra một trò đùa kỳ quặc.
Khước Nhiên Triết, “…”
“Ồ, chờ đã. Thế này thì sao. Chúng có thể được sử dụng để ngoại giao với các nước khác không? Giả sử chúng ta hết gấu trúc thực sự thì có thể gửi những kẻ này vào….hahahaha. đó thực sự là một thỏa thuận tốt cho các đồng minh của chúng ta bởi vì họ là những chú gấu trúc thông minh…hahaha…. tưởng tượng một con gấu trúc đang rửa bát đĩa nha….hahahaha,” Ôn Tần Khê lạc lối trong sự hài hước mọt sách của mình với một giọt nước mắt chảy xuống ở góc của mắt y.
Ngoại giao gấu trúc là một chuyện có thật nhưng ai mà ngờ được Ôn Tần Khê sẽ lấy đó làm trò đùa.