Thẩm Triệt đang giúp Nhậm Hải huynh lau miệng, không để ý tình hình cái bát của mình, nhưng thật ra Âu Triết Luân lại nhìn chăm chú một màn này, ngạc nhiên thốt ra: “Ơ đệch, cậu vậy mà lại gắp đồ ăn cho Thẩm Nhị sao?”
“Cậu ta không rảnh, tôi ngồi cạnh gắp giúp thì có gì kỳ quái?” Tần Tu một tay chống má, thích chí vớt vớt thứ gì đó trong nồi lẩu.
“Không lạ, chỉ là quá săn sóc. Các cô gái đều săn sóc y như cậu vậy, không hổ là hoa khôi trường à nha.” Âu Triết Luân bỉ ổi nói: “Cũng giúp các sư huynh gắp đồ ăn nữa nào~”
Thẩm Triệt lấm lét nhìn về phía Tần Tu. Đại ma vương không nói gì, nhưng chắc chắn ba chữ “Hoa khôi trường” kia đã ghi vào sổ nợ.
“A! Cá mực! Cá mực! Của tui của tui!” Âu Triết Luân thấy Hạ Lan Bá nhấc một muôi lên có một miếng cá mực, vội vươn đũa tới, hai cai đũa kẹp lại một cái, chỉ gắp được không khí!
Cá mực bị Tần Tu gắp mất rồi.
“A! Miếng thịt lươn kia là của tui—–“
Còn chưa dứt lời, lươn cũng biến mất.
Âu Triết Luân bốc hỏa hằm hằm nhìn băng sơn mỹ nhân mặt thản nhiên, đang xắn tay áo lên.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu bên cạnh biếng nhác chống cằm, anh ta cướp cá mực và lươn của Âu Triết Luân còn chưa đủ, tiếp đó lại tranh yêu hoa (một món ăn làm bằng thận của dê, lợn), giành thịt bò… Cứ thứ gì ngon mà ít là Tần Tu lại cướp, mà cướp cũng rất chuẩn, mà vấn đề cơ bản chính là, anh ta giành về xong lại không ăn, cứ chất đống trong bát, đến khi hai bát chất lên cao ngất mới quay sang kêu Thẩm Triệt: “Ăn đi.”
Tôi mà ăn thì anh lại tiếp tục chơi đểu Âu Triết Luân nữa sao, Thẩm Triệt khóc không ra nước mắt, có thể đừng hơi tí là ghi thù như thế được không, làm ơn tỏ ra giống một đóa hoa khôi bình thường đi xem nào….
Buổi liên quan được một nửa rồi mà Âu Triết Luân vẫn chưa nhét vào bụng được cái gì ra hồn, Thẩm Triệt cảm giác Âu thiên vương thật giống một đứa nhóc ba tuổi, hơi bị bắt nạt một tí là có thể dễ dàng khóc òa lên, cũng may là lúc Tần Tu ra ngoài tiếp điện thoại, Âu Triết Luân giống như sắp chết đói mà gắp tất cả những gì có thể gắp vào đầy trong bát. (Tội Luân Luân của tui quá =))
Hạ Lan Bá vừa ăn vừa nhìn qua cửa thủy tinh thấy Tần Tu đang nghe điện thoại: “Hoa khôi trường mấy hôm nay đường dây nóng rất bận rộn nha, buổi sáng cũng dậy rất sớm, đi học đâu cần phải dậy sớm đến vậy.”
Khải Mặc Lũng nhún nhún vai: “Sau khi ký hợp đồng xong tự nhiên sẽ bận thôi. Giai đoạn đầu còn phải đào tạo với mấy thứ linh tinh khác nữa mà.”
Bàn cơm đột nhiên im phắc không một tiếng động. Bốn cặp mắt không hẹn mà cùng gặp nhau trên người Khải Mặc Lũng vừa phát tin giật gân.
“Anh sao mà biết được?” Hạ Lan Bá hỏi.
“Tôi và ông chủ Quan Triều có chút giao tình, lần trước ăn cơm có nghe ông ta nói qua.”
Hạ Lan Bá kỳ quái: “Sao cậu ta không ký với Tinh Bang? Quan Triều Quốc Tế có được mấy diễn viên ra hồn nào đâu?”
“Chuyện này thì có gì mà lạ?” Âu Triết Luân bác bỏ, “Nói không chừng người ta đã muốn làm ngôi sao ca nhạc. Đại thiên vương đứng ở sân vận động nhất hô vạn ứng từ lâu rồi ý chứ.”
Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn bóng người cao gầy ngoài cửa sổ. Rõ ràng chỉ cần ký hợp đồng gia nhập Tinh Bang, ở dưới tay Jason là có thể được những tài nguyên tốt nhất ùn ùn kéo đến, cậu cũng không rõ tại sao Tần Tu có đánh chết cũng không chịu ký với Tinh Bang Giải Trí, lại tình nguyện lựa chọn Quan Triều Quốc tế cực không liên quan kia. Tần Tu có thích ca hát hay không cậu cũng không thấy anh thể hiện ra nhưng cậu có thể nhìn ra được Tần Tu say mê diễn xuất đến mức nào.
Ăn lẩu xong, mấy người Hạ Lan sư huynh về trước, Nhậm Hải trong lúc ăn lại lén uống thêm mấy hớp rượu, vừa bước ra cửa chân liền nhũn ra đến mức đứng không nổi. Thẩm Triệt về sau vừa đỡ vừa dìu Nhậm Hải hết sức chật vật, tiếp đó lại có người đi tới tóm lấy tay Nhậm Hải nhấc lên, cực kỳ bạo lực mà đem người xốc thẳng dậy.
Thẩm Triệt nhìn Tần Tu đi về đến nửa đường rồi lại quay lại, có chút kinh hỉ: “Anh không theo bọn họ về à?”
Tần Tu nhướn mi một chút: “Tôi mặc kệ cậu thì còn ai quản cậu.”
Nhậm Hải đau quá liền ngước mắt, vừa thấy gương mặt lãnh khốc tuấn mỹ hiện ra dưới ánh đèn đường liền quay sang Thẩm Triệt khổ đại cừu thâm nói: “Chính là hắn ta phải không? Chính vì hắn mà cậu dám phản bội người anh em tốt của mình? Hắn không phải chỉ xinh đẹp hơn tôi một tí thôi sao? Làm anh em còn xem tướng mạo, thiên lý ở đâu nữa chứ?!” Sau đó giữa ánh mắt của khá đông người, trừng mắt nhìn thẳng mặt Tần Tu, sau đó lại cúi cúi đầu nhìn xuống ngực người ta nói: “Cậu nói nếu hắn có cặp bưởi nóng bỏng thì anh đây còn chấp nhận, nhưng mà không phải hắn phẳng lì giống như sân bay sao…….” nói xong còn đưa tay lên kéo cổ áo sơ mi của Tần Tu lên làm bộ ngó vào trong xem xét—
Thẩm Triệt không đành liền nhắm mắt lại, kết cục của màn kịch này chính là một tiếng kêu thê lương thảm thiết của kẻ xấu số nào đó.
Tần Tu cũng ở ngoài quán lẩu chờ taxi cùng Thẩm Triệt và Nhậm Hải. Xung quanh quán lẩu có rất nhiều kẻ xấu tính đã chặn mất taxi, Thẩm Triệt nhờ Tần Tu trông chừng giùm Nhậm huynh, tự mình chạy lên trước đón xe. Cách hai ba mươi mét rồi vẫn còn nghe thấy Nhậm Hải kích tình sục sôi đang ngâm nga theo bài thơ 《 hải yến 》 của Maxim Gorky:
“….. Nó phẫn nộ theo tiếng sấm! Đã sớm mỏi cánh bay! Nhưng nó rất tin tưởng! Mây đen không che nổi thái dương —- đúng vậy! Không! Che! Nổi! Đâu!”
Thẩm Triệt bó tay quay đầu lại, Nhậm huynh đang đứng một mình ven đường ngâm thơ của Maxim Gorky, người đi ngang qua ai cũng ngó một cái, mà cũng không bóng Tần Tu ở đâu, à , thấy rồi, đứng cách xa hơn mười mét kia kìa….
Một tiếng nhạc đinh đang của hộp nhạc từ đâu vang lên, Thẩm Triệt nhìn chằm chằm thấy một chiếc xe phun nước màu lam đang từ từ tiến về phía Nhậm Hải đang hoa chân múa tay ven đường, Tần Tu đương nhiên cũng thấy vội chạy lên kéo Nhậm Hải lùi vào lề đường nhưng mà hành động cũng đã muộn.
Nhậm Hải dang hai tay ra hô lớn: “Để cho dông tố nổi lên mạnh hơn nữa đi——-“
Bọt nước trắng xóa ào ào đem cả người Nhậm Hải nhấn chìm.
Lăn qua lăn lại nửa ngày mới đem được Nhậm Hải ướt sũng nhét vào ghế sau taxi, nếu Thẩm Triệt không cởi ảo khoác lót vào ghế ngồi thì tài xế cũn không chịu chở bọn họ. Thẩm Triệt ngồi vào xe theo, lại thò đầu ra nói cảm ơn với Tần Tu. Đối phương không mặn không nhạt “ừ” một tiếng, liếc qua Nhậm Hải say bét nhè ngồi bên cạnh: “Cậu ta cũng quá đáng thương rồi.”
Nói như vậy, Thẩm Triệt cũng quay đầu lại nhìn Nhậm Hải, trong lòng đúng là có chút áy náy.
“Cậu đang nghĩ cái gì đấy?” Tần Tu trầm giọng nói: “Đã nói cuối tháng dọn về rồi, cậu dám giở quẻ thì biết tay tôi.”
“Không đâu mà.” Thẩm Triệt cười cười, thấy Tần Tu định đóng cửa, kìm không được lại gọi đối phương: “Tần Tu, anh đã ký hợp đồng với Quan Triều Quốc Tế thật sao?”
Cánh tay đang đẩy cửa xe của Tần Tu dừng lại một chút: “Khải Mặc Lũng nói cho cậu?”
Thẩm Triệt gật đầu: “Tôi biết tôi không có tư cách có ý kiến gì, dù sao đây cũng là chuyện riêng của anh, nhưng tôi thực sự cảm thấy anh không ký với Tinh Bang đúng là rất đáng tiếc.”
Tần Tu trầm ngâm một lát: “Nếu đã muốn ký tức là tôi đã có quyết định của chính mình rồi, có gì luyến tiếc hay không sau này sẽ biết.”
Cửa xe “Bịch” một tiếng sập lại. Bác tài khởi động xe, Thẩm Triệt quay đầu lại, bóng Tần Tu đang đi về phía chiếc xe máy càng lúc càng xa. Nhậm Hải đã ngủ khò khò, Thẩm Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ đang có chút đăm chiêu thì chuông di động chợt vang lên.
Bất ngờ là người gọi đến lại là Jason. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Triệt chính là đối phương chắc muốn tìm Tần Tu:
“Anh tìm Tần Tu phải không? Anh ta không ở cùng chỗ với tôi.”
“Tôi không tìm cậu ta, tôi tìm cậu.” Người đại diện kim bài nói từ bên kia di động.
“Chuyện thử vai không qua La tiểu thư đã nói với tôi rồi…” Thẩm Triệt vừa nói vừa giúp Nhậm Hải kéo cửa kính xe lên.
“Thẩm Triệt, cậu có muốn ký hợp đồng với Tinh Bang Giải Trí không?”
“Hả?”