Đã qua ba tháng kể từ ngày Lâm Tuyết Nhi bế quan, Đế Nguyên Quân thời gian này không hề có chút chểnh mảng nào cả. Hắn tiến vào trong giới chi và luyện hóa phần ma khí do Mộc Cô Nhai để đột phá ma khí ở trong người. Nhưng đáng tiếc thay, lượng ma khí này quá ít nên chỉ có thể tăng lên được một tiểu cảnh nhỏ mà thôi.
“Chỉ dựa vào chút ma khí này thì con đường đột phá Thiên Địa cảnh còn gian nan quá. Nếu như tìm được cơ duyên nào đó liên quan đến ma khí thì tốt biết mấy?”
Cùng lúc này, ở trong căn phòng cuối cùng của cổ điện. Lâm Tuyết Nhi sau khi luyện hóa viên Địa cấp đan dược thì cảnh giới đã trực tiếp tăng lên Thiên Địa cảnh tầng thứ hai đỉnh phong và khác với những gì mà cô mong đợi từ viên đan dược. Nếu như bình thường thì viên đan dược này có thể giúp cô đột phá ít nhất là hai cho đến ba tiểu cảnh nhưng từ khi nhận truyền thừa Thánh Hoàng thì bản thân cô đã có không ít thay đổi. Tuy cảnh giới tăng lên không nhiều nhưng thực lực so với cùng cảnh giới đã mạnh hơn rất nhiều.
Sau khi luyện hóa triệt để viên đan dược, Lâm Tuyết Nhi trực tiếp lấy ra cuốn công pháp do gia gia lúc trước ban tặng thì đột nhiên giật nảy mình một cái. Trong tay cô, đó chính là một bộ kiếm pháp cực kỳ trân quý có tên là “Vô Tịch Kiếm Điển”. Đó chính là một trong những bộ công pháp đỉnh cấp mà chỉ có những đệ tử thân truyền của Tử Cực Kiếm Môn mới có thể nhận được.
Ngay khi vừa mở cuốn kiếm pháp đó ra thì đột nhiên, toàn bộ chiêu thức ở trong cuốn công pháp đều dung nhập vào trong mi tâm cô và hiện lên từng con chữ và hình ảnh một người đang luyện kiếm.
Quá kinh hãi vào những thứ vừa hiện lên ở trong đầu, Lâm Tuyết Nhi không thể kiềm chế được bản thân mà bật mình nhảy cẫng cả lên, vẻ mặt cô lúc này thì tràn đầy sự vui mừng và phấn khích vô cùng.
“Không biết thân thế của gia gia là gì mà có thể trao cho ta một bộ kiếm pháp đỉnh cấp như thế này?”
Cố gắng giữ lại sự rung động và phấn khích, Lâm Tuyết Nhi thở ra một hơi rồi bình tâm trở lại. Hai mắt cô từ từ nhắm chặt lại và nhìn lại thân ảnh đang múa kiếm ban nãy.
Vô Tịch Kiếm Điển là một bộ kiếm pháp truyền thừa hoàn chỉnh của những đệ tử thân truyền Tử Cực Kiếm Môn với cấp bậc đạt Thiên cấp được chia ra năm chiêu riêng biệt tương ứng với Huyền cấp, Địa cấp và cuối cùng là Thiên cấp.
Đối với Huyền cấp là Phần Li Kiếm với uy lực mạnh mẽ vô cùng, kiếm chiêu mang theo uy năng của diễm phần, một loại hỏa kiếm đã thất truyền từ lâu và được Tử Cực Kiếm Môn diễn hóa lại.
Với Địa cấp có hai chiêu thức là Vô Tương Kiếm Pháp và Vô Tự Kiếm Pháp. Về Vô Tương Kiếm Pháp là một loại kiếm chiêu không có bất cứ hướng tấn công cụ thể nào cả nhưng đây chính là kiếm chiêu mạnh nhất cùng phẩm cấp còn Vô Tự Kiếm Pháp là một dạng kiếm chiêu hóa diễn lại kiếm pháp của người khác nhưng uy lực đánh ra mạnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng là Thiên cấp, ở cấp bậc này cũng có hai kiếm chiêu khác nhau là Tịch Diệt Kiếm Phổ và Vãng Sinh Kiếm. Đối với Tịch Diệt Kiếm Phổ thì uy lực của một chiêu này cực kỳ kinh khủng, vừa có thẻ phá tan được tất cả kiếm chiêu khác và vừa có thể phá pháp. Còn Vãng Sinh Kiếm là một loại kiếm chiêu có thể đưa người sử dụng từ trong nghịch cảnh quay trở lại, không chỉ bộc phát uy lực khủng bố mà còn mang theo sinh mệnh chi ý, vừa mạnh mẽ và vừa bá đạo vô cùng.
Tiếp tục bế quan thêm một đoạn thời gian, Lâm Tuyết Nhi bế quan thêm hai tháng và trong thời gian này cô đã lĩnh hội hoàn toàn về Phần Li Kiếm, còn Vô Tương Kiếm Pháp cùng Vô Tự Kiếm Pháp đều đã nhập môn. Tuy cô chỉ mới chạm đến da lông của hai kiếm chiêu này nhưng trong đầu cô có cảm tưởng uy lực của nó còn mạnh hơn cả Phân Li Kiếm nữa.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nhi thấy Đế Nguyên Quân đang thoải mái đi dạo ở bên ngoài thì lên tiếng.
“Ta bế quan xong rồi, bây giờ rời khỏi nơi này thôi?”
Ngay khi vừa đi ra khỏi cổ điện thì bước chân Lâm Tuyết Nhi đột nhiên dừng lại. Cô quay người nhìn về phía cổ điện và đồng thời lẩm nhẩm một đạo tiên văn nào đó thì ngay lập tức, toàn bộ cổ điện rung chuyển một cách kịch liệt rồi từ từ thu nhỏ lại. Và sau đó, cổ điện xông thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi rồi đi vào trong mi tâm.
Chứng kiến một cảnh này, Đế Nguyên Quân không giấu được sự kinh ngạc liền thốt ra thành tiếng.
“Còn có cách này nữa sao?”
“Tại sao lại không được?”
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ khoái chí đáp lời.
“Cổ điện này thuộc về Thánh Hoàng nên khi ta nhận được truyền thừa thì cổ điện sẽ thuộc về ta. Tuy hiện tại không thể sử dụng nhưng một khi đi lên Tiên giới thì có thể sử dụng được?”
“…”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp lời.
“Chuyện này ta không rõ nhưng ngươi hiện tại đã thu được cơ duyên cực kỳ to lớn? Ta rất mừng vì điều đó?”
“Nhưng cổ điện biến mất thì nơi này còn tồn tại nữa hay sao?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì giật mình một cái rồi nở một nụ cười khổ.
“Ta không nghĩ đến chuyện đó nên chắc đã đến lúc ta rời khỏi đây rồi?”
Lời nói vừa dứt thì đột nhiên, ở dưới chân hai người ánh lên một đạo tinh quang bao bọc cả hai người rồi thình lình biến mất khỏi mảnh không gian này. Không còn sự chống đỡ của cổ điện, mảnh không gian này dần nứt vỡ thành hàng ngàn hàng vạn mảnh rồi từ từ tan biến. Còn hai người lúc này thì bị truyền tống đến cái hang lúc đầu.
Đi ra khỏi hang động thì đầu cự xà đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước và lao về phía hai người như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhìn thấy cự xà đang lao tới, Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Ta muốn kiểm chứng thực lực bản thân hiện tại đã mạnh đến mức nào?”