Mạc Anh Nghiêm nhìn Lâm Tuyết Nhi chằm chằm một lúc rồi nói. “Chắc hai vị cũng đang có ý định tham dự “Thiên Kiêu Tụ Hội” được diễn ra vào bốn tháng sau đúng không?”.
“Thiên Kiêu Tụ Hội?”. Hứa Tiểu Kiều suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời. “Có phải là nơi mà các thiên kiêu tụ tập lại và diễn ra thi đấu để tuyết chọn vị trí?”.
“Ta từ trước đến giờ chỉ mới nghe qua chứ chưa từng tham dự?”.
Lâm Tuyết Nhi gật đầu. “Ta cũng thế”.
“Nếu đã thế thì hai vị cô nương tham gia cùng bọn ta đi, ta đảm bảo hai vị sẽ có được không ít thu hoạch”. Mạc Anh Nghiêm vui vẻ nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta đã tham gia tụ hội được hai lần rồi nên cũng có chút hiểu biết về cách thức và thực lực của các thiên kiêu khác”.
“Nếu hai vị không chê thì ta có thể nói qua cách thức cũng như tập luyện cùng”.
Hứa Tiểu Kiều nghe thấy vậy thì không một chút suy nghĩ liền gật đầu. “Vậy thì phải nhờ Mạc công tử rồi?”.
“…”. Thấy Lâm Tuyết Nhi không có ý định từ chối, Mạc Anh Nghiêm trong lòng cảm thấy thích thú vô cùng. Ánh mắt hắn nhìn về phía cô mà không hề gạt bỏ đi những tâm tư của hắn hiện tại. “Nếu hai vị không chê thì có thể cùng ta đánh một trận, ta biết thực lực của hai người rất mạnh nhưng ta cũng muốn biết thực lực của hai vị đạt đến mức độ nào?”.
“Nếu ta nắm rõ được thực lực của hai người thì ta dám chắc có thể đảm bảo được vị trí của hai người”.
“Vừa hay, ta cũng cảm thấy rất hứng thú với vũ khí của công tử?”. Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi gật đầu, trả lời. “Nên ta không có lý do gì để từ chối cả”.
Đứng đối diện ở trên lôi đài, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt đầy sự ngưng trọng và xen lẫn sự tự tin rất lớn. Cô biết thực lực bản thân hiện tại không phải là quá xuất sắc nhưng so sánh với những thiên kiêu của các thế lực khác thì vị trí của cô không phải là quá thấp.
Cảm nhận giao động chân nguyên trên người Mạc Anh Nghiêm, Lâm Tuyết Nhi thầm đoán được cảnh giới của hắn hiện tại là Ngưng Hải cảnh tầng bảy. Tuy cảnh giới thấp hơn Hứa Tiểu Kiều nhưng thực lực của hắn không hề kém cạnh, thậm chí còn mạnh hơn.
Nhưng Lâm Tuyết Nhi không cảm thấy có quá nhiều áp lực nhưng chỉ có khí tức trên thanh trường thương là khiến cô lo lắng mà thôi.
Mạc Anh Nghiêm nhìn thấy biểu cảm kiên định của Lâm Tuyết Nhi thì cảm thấy trong lòng phấn khích vô cùng. Ban đầu hắn không có ý định sẽ tung hết sức nhưng khi cảm nhận được khí tức từ trên người cô toát ra cùng với ánh mắt xinh đẹp và đầy sự mê hoặc thì hắn không kiềm chế được.
Hắn muốn dựa vào trận chiến này để chứng tỏ thực lực của bản thân. Mạc Anh Nghiêm muốn Lâm Tuyết Nhi thấy được sức mạnh thật sự của hắn và sự cách biệt của cả hai. Như thế sẽ khiến hắn có nhiều cơ hội để tiếp cận. Và quan trọng hơn là hắn muốn nhân trận chiến này để tháo bỏ khăn che mặt của cô xuống.
Mạc Anh Nghiêm quyết định tung ra thực lực chân chính của bản thân rồi cầm thương xông lên. Với tốc độ nhanh của mình thì hắn đã tiếp cận Lâm Tuyết Nhi chỉ trong nháy mắt rồi vung mạnh thanh trường thương ở trong tay.
Đáp lại công kích cường đại, Lâm Tuyết Nhi không cảm thấy lo lắng mà thay vào đó là một sự tự tin và cẩn thận. Ánh mắt cô liên tục đảo qua đảo lại nhằm tìm kiếm sơ hở trong công kích của Mạc Anh Nghiêm rồi nhanh tay rút kiếm.
Kiếm thương va chạm bộc phát một tiếng động lớn cùng với một lượng sóng xung kích bắn ra từ trung tâm. Thương khí mãnh liệt giống như hổ, còn kiếm khí uyển chuyển, nhẹ nhàng giống như dòng nước đang kịch liệt va chạm.
Cả hai người liên tục tung ra gần một trăm chiêu nhưng cả hai vẫn bất phân thắng bại. Tuy Mạc Anh Nghiêm vẫn còn đang thăm dò nhưng hắn cũng phải công nhận thực lực của Lâm Tuyết Nhi. Từ những công kích mà hắn đón nhận cũng như khí tức mà cô bộc phát ra ngoài thì hắn liền biết thực lực của Lâm Tuyết Nhi mạnh hơn Lạc Tuyết Dung rất nhiều. Và kể từ thời điểm tham gia tụ hội lần trước thì trận chiến này chính là thứ mà hắn cảm thấy mong đợi nhất.
Đứng quan sát ở phía bên dưới, Lạc Thanh Ngạc quay qua hỏi. “Tuyết Dung, con biết thực lực của Lâm Tuyết Nhi mạnh như thế nào không? Ta thấy cảnh giới hơi thấp so với Mạc Anh Nghiêm?”.
Đáp lại, Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, trả lời. “Nói thật thì con không biết nói như thế nào cho đúng? Cảnh giới của Lâm Tuyết Nhi có thể thấp hơn nhưng thực lực chắc chắn sẽ không yếu hơn là bao”.
“Con cũng chưa từng nhìn thấy thực lực chân chính của Mạc Anh Nghiêm nên cũng khó lòng mà phân biệt được thắng thua?”.
“Vậy sao?”. Lạc Thanh Ngạc nở một nụ cười nhẹ, đáp.
Mạc Hữu Thắng đứng ở bên cạnh nhìn qua hai người, hỏi. “Lạc huynh, không biết tiểu cô nương che mặt này có thân phận gì mà phải mang khăn che mặt?”.
“Ta biết không nên hỏi đến chuyện của cá nhân nhưng ta thật sự muốn biết”.
“Cũng không có gì cần phải giấu diếm cả”. Đáp lại, Lạc Thanh Ngạc cười lớn một tiếng, nói. “Thân phận thì không có gì đặc biệt nhưng Lâm Tuyết Nhi là một đại mỹ nữ”.
“Vậy sao?”. Mạc Hữu Thắng đưa mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta thấy vị tiểu cô nương này quả thật không tệ, nhìn thì tuổi tác hai người rất hợp?”.
“…”. Lạc Thanh Ngạc dường như hiểu được ý định của Mạc Hữu Thắng nên cười lớn một tiếng. “Ta thấy ngươi nhìn Lâm Tuyết Nhi rất ưng ý?”.
“Tất nhiên là thế rồi?”. Mạc Hữu Thắng không chút giấu giếm liền gật đầu, đáp. “Một người vừa có thiên phú, sắc đẹp và vừa có khí chất cường giả thì ta sao không thể ưng ý được?”.
“Ta thấy Anh Nghiêm cũng rất để ý đến nữ tử này? Nếu như được thì ta không có ý định ngăn cản hai đứa nhỏ mà còn phải hết sức ủng hộ. Nếu được thì ta mong Lạc huynh có thể giúp ta tác thành?”.
– —
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote