Gã sợ run cả người, lần đầu tiên ý thức được rằng kết quả của mình không đơn giản chỉ là cái chết.
Cố Thanh Sơn vỗ vào vai gã, cười nói: “Vô Chương huynh, chi bằng chúng ta làm lại lần nữa. Nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, đây là sự lựa chọn cuối cùng trong cuộc đời của ngươi. Nếu phạm phải sai lầm lần nữa, ngươi sẽ bị mất mạng.”
“Được! Được! Ngươi lợi hại! Người đâu, mau giao linh hồn yêu tinh cho hắn!” Thương Vô Chương nghiến răng nói.
Quỷ tướng kia rốt cuộc không dám tự tiện quyết định. Gã ta lấy ra một cái lồng được bện bằng cỏ, giơ tay ném sang bên này.
Lục Giới Thần Sơn kiếm bay lên, mũi kiếm bén nhọn nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc lồng. Nó cảm nhận một chút, phát hiện ngoài thuật giam cầm không gian thì không còn pháp thuật nào khác. Lúc này nó mới lên tiếng: “Công tử, không có vấn đề gì.”
Cố Thanh Sơn tiếp nhận chiếc lồng, dùng thần niệm quét qua, lập tức phát hiện chiếc lồng này quả nhiên là một bảo vật không gian, bên trong giam cầm rất nhiều linh hồn yêu tinh.
Linh hồn yêu tinh dường như cũng cảm nhận được thần niệm của hắn, vội thả ra ánh lửa, tạo thành hình dáng của ông cụ râu dài, chớp mắt với Cố Thanh Sơn một cái.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng yên tâm hơn.
Ngày xưa, trong hành lang bí mật của thế giới Phủ Bụi, nhóm yêu tinh chỉ cần dựa vào linh hồn vẫn có thể sống cả một khoảng thời gian thật dài, bây giờ tất nhiên không thành vấn đề.
Trước đó hắn chưa kịp đi cứu bọn chúng. Đợi lát nữa, hắn sẽ phải giải thích rõ ràng với chúng.
Có điều bây giờ nhìn thái độ này của chúng, e là chúng cũng chẳng so đo gì với hắn, ngược lại còn có tâm trạng đá lông nheo với hắn nữa.
Cố Thanh Sơn im lặng suy nghĩ, trở tay cất chiếc lồng, sau đó nhìn Thương Vô Chương.
Rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu hắn.
“Bây giờ có thể thả ta ra chưa? Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ phát lời thề trước mặt tất cả mọi người, bảo đảm ngươi sẽ an toàn rời khỏi đây.” Thương Vô Chương cố gắng chịu đựng cơn đau và sự sợ hãi, ráng nói chuyện bằng giọng hòa hoãn nhất có thể.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta có một câu hỏi. Bình thường thế giới Ác Quỷ dùng vật gì để mang theo vật phẩm tùy thân?”
“Vòng tay.” Thương Vô Chương đáp.
Cố Thanh Sơn nhìn sang.
Quả nhiên.
Trên tay mỗi một tên ác quỷ đều có đeo một chiếc vòng tay, có cái bằng ngọc thạch, có cái bằng vàng, bằng cỏ cây, hoặc bằng xương trắng.
Trên tay Thương Vô Chương đeo một cái vòng ngọc màu đen, bên trên có khắc hình hai con rồng.
“Là cái này?” Cố Thanh Sơn chỉ vào cái vòng tay kia, hỏi.
“Khoan! Đây là vòng tay của ta.” Thương Vô Chương kêu lên.
Cố Thanh Sơn không thèm quan tâm, thuận tay tháo vòng tay của Thương Vô Chương xuống.
Chỉ thấy bên trên giao diện Chiến Thần hiện lên hàng chữ nhỏ:
[Vòng tay ngọc giữ hồn hình rồng màu đen (đã hư hỏng).] [Dụng cụ trữ vật.] [Bản thân nó chứa đựng hai mươi mốt loại thuật pháp phòng ngự, đều đã bị “Địa Quyết” một kiếm diệt hết.]Đã bị hủy rồi sao?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, sau đó thả ra thần niệm quét vào bên trong.
Quả nhiên, cấm chế đã bị phá giải. Bên trong còn có rất nhiều bảo vật chất đống như núi, chất đầy toàn bộ vòng tay.
Ở thế giới Thiên Trụ lúc trước, Cố Thanh Sơn đã mang hết đồ của mình ra tặng cho những mảnh vỡ thế giới kia. Bây giờ hắn nghèo kiết xác, chỉ sợ ngay cả mua ly trà cũng không có tiền trả.
Hiện tại thì tốt rồi, Thương Vô Chương dù gì cũng là Thiếu chủ của thế giới Ác Quỷ. Gã đã từng là Quỷ hùng, chinh phục rất nhiều thế giới, bảo bối trong tay không biết còn tốt hơn chín trăm triệu tầng thế giới gấp bao nhiêu lần.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Cố Thanh Sơn ngắm nghía vòng tay, hỏi.
“Đây là…”
Thương Vô Chương nhìn biểu hiện của Cố Thanh Sơn, nghĩ đến đồ trong vòng tay của mình, thận trọng đáp: “Vòng tay của ta.”
Cố Thanh Sơn chà chà vòng tay trên túi trữ vật của mình, sau đó đeo chiếc vòng lại cho Thương Vô Chương.
“Yên tâm đi, ta không thèm chiếc vòng này của ngươi đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
Thương Vô Chương nhẹ nhàng thở ra, sau đó cảm nhận vòng tay một chút, gương mặt dần trắng bệch.
Tâm huyết vô số năm của gã đã mất sạch.
Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng gầm tức giận:
“Ai dám động đến người của Ác Quỷ đạo ta!”
Âm thanh này từ xa đến gần, toàn bộ hư không cũng vì thế mà run lên nhè nhẹ.
Đám ác quỷ nghe xong, lập tức hoan hô.
“Quỷ chủ đến rồi!”
“Là Quỷ chủ!”
“Vô Chương tướng quân không sao rồi!”
“Lần này thì tốt rồi!”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn đảo qua Vũ.
Chỉ thấy sắc mặt cô ta không thay đổi, nhưng khí thế có phần thả lỏng hơn.
Dường như nắm chắc đối phó được hắn?
Diện Chú và phù thuật có quá nhiều chỗ còn chưa biết rõ. Lần trước Thương Vô Chương có thể đổi mệnh với kẻ khác, phù thuật thế mạng này có khi cũng đến từ cha của gã.
Phiền phức rồi.
Cố Thanh Sơn không dám chần chừ, dẫn linh lực bên trong đan điền, phát ra tất cả sức mạnh.
Linh lực vô tận lượn lờ không ngớt trên người hắn, bộc phát ra sóng linh lực vượt xa Tự Tại Thiên Vương cảnh.
Cố Thanh Sơn đè cổ Thương Vô Chương, nói khẽ: “Cha của ngươi có vẻ rất lợi hại, nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu còn chọc đến ta nữa, lần sau cha của ngươi không bảo vệ được cho ngươi đâu.”