Tạ Đạo Linh rốt cuộc không ngăn nổi, bị một quyền của Thương Vô Chương đánh trúng, bay thẳng ra ngoài.
Thương Vô Chương cười gằn: “Dường như ta đã cảm nhận được sự tuyệt vọng trên người các ngươi.”
Bên trong hư không xa xăm.
Cố Thanh Sơn đỡ lấy Tạ Đạo Linh.
Nàng phun ra một ngụm máu.
“Hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.”
Nàng thản nhiên nói một câu, sau đó xòe vật trong tay ra.
Con dấu Lưu Ly.
Con dấu Lưu Ly của Thương Vô Chương!
Thì ra vừa rồi, cho dù có bị thương, Tạ Đạo Linh cũng liều mạng lao lên giao thủ, chỉ vì trộm con dấu này.
Con dấu đã phong ấn sức mạnh song long của Cố Thanh Sơn.
Thương Vô Chương sờ lên người một cái, quả nhiên con dấu đã biến mất.
“Ngươi…”
Gã ta kinh sợ chỉ vào Tạ Đạo Linh, nói không ra lời.
Một người xinh đẹp như vậy, lại còn là đại nữ tu nắm giữ thần kỹ Hoàng Tuyền, thế mà lại có kỹ thuật trộm cắp thần sầu như thế, ai mà ngờ cho nổi?
Tạ Đạo Linh ném con dấu Lưu Ly ra sau lưng.
Một thanh trường kiếm xẹt qua.
Con dấu hóa thành bột phấn.
Ông.
Sóng vô hình từ trên người Cố Thanh Sơn phát ra.
Trói buộc sức mạnh của hắn đã được giải.
Tạ Đạo Linh nói với Thương Vô Chương: “Ngươi đã sớm thiết lập cạm bẫy ở đây, phong tỏa sức mạnh song long của Thanh Sơn. Chúng ta đoán, là bởi vì sức mạnh song long của Thanh Sơn vừa đủ để đối phó ngươi.”
Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Bằng không, ngươi cần chi phải vẽ vời cho thêm chuyện?”
Luồng khói màu đen vô tận tràn ngập trên người hắn.
Hình dáng con rồng đen dần dần hình thành.
Grao!!!
Một con rồng thật lớn bay qua bầu trời màu đen, xông thẳng vào tầng mây, hung hăng táp vào Thương Vô Chương.
Con rồng đen như mực toàn lực xuyên thẳng qua bầu trời.
Thương Vô Chương mặc trọng giáp, hai tay đeo bao tay sắt, đối chiến với rồng đen.
“Cũng chỉ là rồng thôi mà!”
Gã ta rống lên, đánh ra chiêu mạnh nhất trong quyền pháp.
Quyền ảnh như gió táp mưa rào đánh trúng con rồng đen, đánh bay nó ra ngoài.
Nhưng con rồng đen chỉ lắc lắc đầu vài cái giữa không trung, sau đó quay đầu lại, phun ra ngọn lửa màu xanh đen xen kẽ nhau.
Trong ánh sáng chớp nhòa, Thương Vô Chương biến sắc, hai tay nhanh chóng bắt pháp ấn.
Pháp quyết thành!
Thuật Quỷ Phong!
Cơn lốc cuồng bạo xuất hiện, bao phủ Thương Vô Chương bên trong.
Ngọn lửa đánh trúng cơn lốc, hóa thành tàn lửa bay đầy trời, giống như sao bị mưa thổi rơi.
Thương Vô Chương thở phào, một lần nữa thủ thế.
Có thể hoàn thành thuật pháp trong nháy mắt như vậy, ngay cả gã ta cũng phải bội phục mình.
“Đến đây đi, đừng tưởng rằng biết phun lửa thì thật sự là rồng.” Gã ta quát lên.
Rồng đen liếc nhìn gã ta, cất giọng ù ù:
“Ta chỉ muốn uốn nắn ngươi một chút. Ngươi đúng là làm không tệ, nhưng vừa nãy chỉ là… nước miếng của ta.”
“Ngoài ra, rốt cuộc thì ta cũng biết vì sao ngươi lại muốn phong cấm sức mạnh Long tộc của ta.”
“Bởi vì khi ta hóa thành rồng, cho dù ngươi có thể bắt ta tự tiếp nhận công kích của chính mình, ta cũng có thể chịu đựng được rất nhiều lần, còn ngươi thì một lần cũng không thể chịu nổi.”
Con rồng đen nói xong, liền nhe răng cười.
Tạ Đạo Linh cau mày: “Thanh Sơn, con vừa mới luyện hóa sức mạnh không lâu, nhớ cẩn thận đừng để sức mạnh quá cường đại của Long tộc làm ảnh hưởng tâm trí.”
“Vâng, sư tôn.” Con rồng đen lại nhe răng cười.
Nó một lần nữa phóng tới Thương Vô Chương.
Quả nhiên Thương Vô Chương chỉ biết trốn tránh con rồng đen, chứ không dám can đảm cứng đối cứng với nó giống như trước đó.
Đúng vậy, gã ta có thể khiến cho đối phương tiếp nhận tổn thương tương tự.
Nhưng thứ mà Ma Long ngủ say mạnh nhất lại chính là thân thể. Một tu sĩ muốn so khả năng chịu đựng của cơ thể với nó, quả thật còn kém xa.
Huống hồ, không chỉ một Ma Long ngủ say, mà còn có sức mạnh của một con rồng khác.
Thanh Long.
Thanh Long nhờ cơ duyên xảo hợp mới tiến vào thế giới Ác Quỷ, để hoàn thành mục tiêu của mình mà nghe theo lệnh của Thương Vô Chương.
Nó có thể phát huy tác dụng cực lớn khi đối chiến với Vực Sâu. Từ đó có thể biết được thực lực của nó như thế nào.
Con rồng đen đuổi theo Thương Vô Chương, đâm thẳng trên bầu trời, sử dụng sức mạnh Long tộc để đối phó với gã.
Thời gian dần trôi, Cố Thanh Sơn đã thích ứng với việc chiến đấu dưới hình dáng của một con rồng.
Áp lực của Thương Vô Chương càng lúc càng tăng.
Gã ta đánh ra quyền ảnh đầy trời, nhưng không thể tổn thương được con rồng đen, cùng lắm cũng chỉ làm chậm lại công kích của nó.
“Đây là ngươi bức ta.” Thương Vô Chương nổi giận gầm lên một tiếng.
Gã ta lấy ra một pháp bảo, kích hoạt toàn bộ, sau đó đập lên người con rồng đen.
Con rồng đen lắc mình một cái, phun ra một ngọn lửa, muốn giải trừ công kích của đống pháp bảo này.
“Ngây thơ!” Thương Vô Chương cười lạnh.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, công kích từ pháp bảo của Thương Vô Chương bị nổ tung, khiến toàn bộ thế giới Lưu Ly lay động không ngừng.
Mặc dù pháp bảo chỉ sử dụng được một lần, nhưng uy lực của nó quả thật khiến người ta phải đau đầu.
Cộng thêm tấm khiên Người Bảo Hộ Chúng Sinh quá nhỏ so với cơ thể của rồng đen, hoàn toàn không cách nào phòng ngự hết, cho nên Hắc Long cần phải cẩn thận một chút.