“Lại là hắn ta, thảo nào ngăn cản được Thần phạt lần này, thì ra bọn chúng ở cùng một chỗ.” Giọng nam phẫn nộ nói.
Giọng nữ thì cười ha ha ha: “Như vậy cũng tốt, khi ta đuổi theo các ngươi, có thể giết luôn cả hai người các ngươi.”
Thân hình của Linh Hồn Tiêu Tiếm Giả khẽ động, bắt đầu hối hả lao vùn vụt trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Cho dù phải vượt đường xa, nó cũng có lòng tin có thể đuổi kịp đối phương.
Bởi vì nó đã cảm nhận được, sức mạnh của mình đang không ngừng tăng cường, đang vững vàng nhảy vọt lên cấp độ Thời Kỳ Thần Thoại.
…
Khi Cố Thanh Sơn vội vàng xoay lại xem xét tình hình của Đại Ca thì phát hiện ra hắn ta đã nằm cứng đờ trên sàn, không thể động đậy được.
“Tình hình của anh thế nào… Không xong rồi, đã bất tỉnh rồi! Phi Ly, mau cầm thức uống tới đây!”
“Đến ngay đây!”
Diệp Phi Ly thở dốc, mệt mỏi đi tới boong thuyền, lấy ra một lon thức uống hồn lực.
Lúc này Trương Anh Hào cũng mang theo Mèo Mun chạy tới.
Ba người họ phối hợp, một người đỡ Đại Ca, một người cạy miệng, một người đổ thức uống hồn lực vào.
Đại Ca nhổ ra một ngụm máu đen, từ từ mở mắt ra.
“Anh thế nào rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Cơ thể của Đại Ca cứng đờ không thể động đậy, cũng không nói nên lời.
Cuốn sách trên tay hắn ta thì lại bay lên.
Cuốn sách tự động mở ra, xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
“Đây là loại nhẹ nhất trong Thần phạt của Hỗn Loạn, nhưng hiện giờ sức mạnh của tôi đã mất hết, không thể hoàn toàn ngăn cản được nó.”
Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Vết thương của anh mới vừa có chuyển biến tốt, thì lại nặng thêm rồi.”
“Công tử.”
Sơn Nữ hạ xuống.
Cố Thanh Sơn gật đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, làm cô lo lắng rồi.”
“Việc này không quan trọng, quan trọng nhất là công tử không sao.” Sơn Nữ vẫn còn hoảng sợ, nói.
Trương Anh Hào nhìn Đại Ca, sắc mặt rất tệ.
“Lại là loại công kích cách hàng triệu thế giới sao?” Anh ta hỏi.
“Đúng vậy, chỉ có điều uy lực lần này kinh khủng hơn.” Cố Thanh Sơn nói.
Mấy người cùng nhìn về phía phi thuyền nữ vương Kinh Cức.
Phi thuyền đã bị đánh xuyên qua, lúc này đã mất đi motor, bị gió trong dòng chảy hỗn loạn của hư không chậm rãi đẩy đi.
Phi thuyền nữ vương Kinh Cức không thể bay tiếp được nữa.
Laura động viên mọi người: “Chuyện phi thuyền không cần lo lắng, phi thuyền em mang bên người vẫn còn năm nghìn tám trăm chín mươi mốt cái.”
Diệp Phi Ly không nhịn được nói: “Cho dù phi thuyền không có vấn đề, nhưng chẳng thề đề phòng được sự công kích như vậy. Tôi cho rằng chúng ta phải nghĩ đối sách.”
“Lần đầu tiên là ác quỷ Hỗn Loạn, lần thứ hai là sức mạnh thuần túy. Ai biết được sau khi Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả trở nên mạnh hơn, nó sẽ phát ra sự công kích như thế nào nữa.” Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn cũng gật đầu: “Đúng vậy, không có biện pháp đối phó, chúng ta đừng có mơ yên tâm đi tìm Thủy Thần.”
Mấy người im lặng.
Cách nhiều tầng thế giới như vậy, nào có biện pháp đối phó gì?
Sợ rằng trong chín trăm triệu tầng thế giới, chỉ có Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Lúc này cuốn sách của Đại Ca dao động, xuất hiện mấy hàng chữ:
[Tôi dự tính rồi, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả muốn trở nên mạnh mẽ tới giai đoạn tiếp theo, vẫn còn một ngày rưỡi.] [Sự công kích vào lần tới sẽ còn khó chống đỡ hơn.] [Mau nghĩ cách.]Mấy hàng chữ hiển thị xong, cuốn sách rơi xuống, đáp lên người Đại Ca.
“Một ngày rưỡi sao?”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Mèo Mun trên lưng Trương Anh Hào, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta còn cách Thủy Thần bao xa?”
Mèo Mun giơ móng vuốt nói: “Meo meo, meo meo meo!”
Trương Anh Hào phiên dịch: “Nó nói đường đi khá dài, ít nhất còn cần năm ngày.”
Sau khi nói xong, mấy người lại rơi vào sự im lặng.
Ngay cả Laura cũng không thể nói ra lời động viên được nữa.
Loại Thần phạt đó… thật sự quá mạnh.
Nếu như sự công kích của đối phương lợi hại hơn, nói không chừng sẽ nghiền nát cả phi thuyền… lẫn người.
Lúc này Cố Thanh Sơn đột nhiên nghiêng đầu, hỏi hư không ở bên cạnh.
“Có vấn đề gì không?”
Mấy người nhìn theo ánh mắt của hắn, nhưng lại không thấy gì.
Có chuyện gì vậy?
Cố Thanh Sơn đang nói chuyện với ai thế?
Mấy người đang nghi hoặc, thì lại nghe thấy trong hư không vang lên một tiếng đáp lại đắc ý.
“Vù, vù vù vù vù!”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, khiến chính nó nếm thử mùi vị của Thần phạt.”
“Vù vù!”
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh hỗn loạn mênh mông rộng lớn hiện ra trong hư không, hình thành ánh sáng Thần phạt khổng lồ màu xám.
“Cẩn thận!” Trương Anh Hào hò hét.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Phi Ly làm ra tư thế phòng ngự.
“Đây không phải đạo công kích vừa rồi hay sao?” Laura thét lên.
Đại Ca im lặng nhìn vệt sáng màu xám đó, trong mắt tràn đầy vẻ kỳ lạ.
Vù!
Vệt sáng màu xám phóng lên trời, xuyên qua hàng tỷ thế giới, mạnh mẽ đánh tới vị trí của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả!
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dốc sức bay trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Vật để cưỡi của nó – Cự thú Vực Sâu đã bị biển báu vật của nữ vương Kinh Cức đánh, cuối cùng rơi vào giấc ngủ.
Hiện giờ Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không thể không đích thân bôn ba trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
Nhưng nó không hề cảm thấy việc này có vấn đề gì, thậm chí cùng với sự tăng lên liên tục về thực lực của nó, tốc độ đuổi theo cũng đang không ngừng tăng nhanh.