Cố Thanh Sơn suy nghĩ, cố tranh thủ níu lại suy nghĩ kia.
“Công tử, giờ vẫn còn chút thời gian, mau giải quyết chuyện Chức mệnh giả Vực Sâu kia đi.” Giọng Sơn Nữ truyền tới.
Mạch suy nghĩ của Cố Thanh Sơn bị cắt ngang, đành nói tiếp: “Nhưng đối phương là tồn tại vĩnh hằng, chúng ta phải nghĩ cách rồi hẵng nói.”
Nói xong câu đó, suy nghĩ vừa rồi lập tức biến mất, nhất thời không thể nhớ ra được.
Cố Thanh Sơn đứng dậy khỏi rương, đi ra khỏi mật thất, đến đáy giếng cổ.
Quả thật, đúng như Sơn Nữ nói, nên một lần nữa đối mặt với Chức mệnh giả Vực Sâu.
Nhưng suy nghĩ trước đó của mình hình như cũng rất quan trọng.
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên lại bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.
Đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Giếng cổ mặc dù không cao, nhưng vách tường bóng loáng, không có nơi có thể tựa lực.
Trên sao Song Tử, tất cả sức mạnh của chúng sinh đều trong trạng thái phong ấn. Thân là một người bình thường, giờ Cố Thanh Sơn không thể trèo lên được.
Cho nên hắn lại một lần nữa từ bỏ việc nhớ lại suy nghĩ ban nãy, không thể không giải quyết chuyện trước mắt trước.
Muốn leo lên, không phải không có cách khác. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể…
“Sơn Nữ?”
“Công tử, ta đây.”
Sơn Nữ nhanh nhẹn xuất hiện.
“Cái đó…”
“Công tử yên tâm, cứ để ta là được.”
Sơn Nữ cười nhấc Cố Thanh Sơn lên, sau đó bế ngang eo, bay lên trên.
Lúc này trên sao Song Tử đêm đã trôi qua, ánh bình minh vừa ló dạng. Từng ánh hào quang xuyên qua những tầng mây chiếu xuống dòng suối, mặt đất, cả thế giới hóa thành sắc màu ấm áp mông lung.
Trong ánh hào quang, một cô gái thanh tú ôm một thiếu niên trong lòng bay ra từ giếng cạn, vững vàng đáp xuống mặt đất.
“Haizz, cái tinh cầu này. Haizz, loại phong ấn này. Haizz… ta chẳng thích chút nào.”
Cố Thanh Sơn tằng hắng một cái, bứt rứt nói.
Hắn nhanh chóng rời khỏi lòng Sơn Nữ, một lần nữa đứng vững.
Đôi mắt Sơn Nữ cười cong như vầng trăng khuyết, im lặng đứng bên, không tiếp lời.
Cố Thanh Sơn không thể không tự nói tiếp: “Giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, cô xem thử Chức mệnh giả Vực Sâu đang ở đâu?”
Sơn Nữ thả thần niệm ra, rà quét toàn bộ tinh cầu.
“Nàng ta đang ở hạ du dòng suối, đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích ông cụ chỉ đường.”
“Rất tốt, chúng ta đi gặp nàng, xem thử rốt cuộc nàng có bí mật gì.”
“Chúng ta làm thế nào?”
“Chúng ta…”
…
Hạ du dòng suối.
Cô gái cao gầy nhắm hai mắt, đứng trên một tảng đá lớn, không nhúc nhích.
Bắt đầu từ sáng nàng ta đã đi dọc dòng suối hai lần nhưng không hề phát hiện tung tích ông cụ chỉ đường.
Ông cụ này thật sự quá thần bí, căn bản không cách nào nắm được hành tung của ông.
Chẳng lẽ ông chính là chủ nhân sao Song Tử?
Giờ, nàng ta không thể không ỷ vào khứu giác của mình cảm nhận các loại khí tức.
Lần trước tìm được ông cụ chỉ đường thật ra là dựa vào mùi của mì truyền ra trong gió nên mới tìm được đối phương.
Tốc độ của mình hơn Cố Thanh Sơn rất nhiều. Một khi ông cụ chỉ đường gặp một người, bắt đầu nấu mì, chắc chắn mình có thể ngửi được mùi mì ngay.
Chỉ có thể cầu nguyện, hôm nay người đầu tiên gặp ông cụ chỉ đường không phải là Cố Thanh Sơn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Gió khẽ thổi.
Cô gái cao gầy vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một mùi mì rất nhẹ ập tới.
Cô gái cao gầy đột nhiên mở mắt, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh bay về một phía nào đó.
Nàng ta dốc sức chạy ngược dòng suối, không ngừng đẩy tốc độ của mình lên thật nhanh.
Nhanh!
Nhanh hơn chút nữa!
Nhất định phải đuổi đến trước Cố Thanh Sơn, ăn mì của ông cụ chỉ đường.
Cô gái cao gầy chạy thẳng đến trung du suối nước, dọc theo con suối rẽ qua một ngã rẽ, một hình ảnh bỗng xuất hiện trước mắt nàng ta.
Cố Thanh Sơn đang đưa tay nhận cái bát lớn trong tay ông cụ chỉ đường.
Trái tim cô gái cao gầy chìm xuống.
Đáng chết, bị cướp trước một bước.
Cuối cùng ai thắng vẫn chưa chắc đâu!
Cô gái cao gầy nhanh chóng cúi người đi nhặt vài hòn đá.
“Hây!”
Cô gái hét lên, ném một viên đá ra.
Viên đá như đạn pháo mang theo kình phong bắn về phía Cố Thanh Sơn lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Ông cụ chỉ đường trừng mắt nói: “Này cô bé, cô làm gì vậy, không được quấy rầy người khác nếm mì của ta!”
Trong lúc nói, Cố Thanh Sơn đã bưng bát lên ăn miếng đầu tiêng.
“Ngon!”
Hắn tán dương, còn đắc ý nhìn về phía cô gái cao gầy một cái.
Tim cô gái cao gầy chợt lạnh rồi lại bị lửa giận lấp đầy.